CHƯƠNG 2. SAY RƯỢU LÁI XE, ‘THIẾU NIÊN’ BỊ BẮT TẠI CHỖ
Sau khi bộ phim truyền hình trực tuyến chi ví thấp đầu tiên của Cố Khấu Khấu - “Tuối trẻ như em” lăng xê cho một số diễn viên trở nên nổi tiếng, có không ít nhà đầu tư coi trọng năng lực của cô và nguyện ý đầu tư cho bộ phim thứ hai.
“Cầu hoàng” chính là bộ phim thứ hai đó.
Tiêu Bắc tiên sinh, cổ đông của ELF Media, đã nhìn trúng bộ phim này của Cố Khâu Khấu, quyết định đầu tư không ít tiền.
Có thể nói, nếu không có Tiêu Bắc, phim này cũng không thể bấm máy.
Để tăng cường mối quan hệ với Tiêu Bắc, phó đạo diễn Lưu đặc biệt tổ chức một bữa tiệc riêng, đặt bàn tại Hà Hương hội quán cao cấp.
Tiền là Cố Khấu Khấu chi, đây thật sự là bỏ vốn gốc.
Bất quá, còn có thể đi đâu mà tìm được một nhà đại tư bản như Tiêu Bắc đây?
Là đạo diễn của “Cầu hoàng”, Cố Khấu Khấu chắc chắn cũng phải tham dự.
Phòng số 1, tầng 5, Hà Hương hội quán, trang trí kiểu cổ điển lịch sự tao nhã, một bình phong ngăn cách bàn ăn.
Cố Khấu Khấu nhìn chằm chằm hoạ tiết hoa mai trên bình phong hơn hai phút, đã bắt đầu thất thần, nghĩ nhà đại tư bản này có phải biến thành con rùa đen hay không, dù là rùa cũng không thể chậm như vậy đi!
Cô quay đầu nhìn Lưu Quyết Minh lần thứ sáu.
Lưu Quyết Minh kẹt ở giữa, thật khó làm người, chỉ đành dụng tâm khuyên Cố Khấu Khấu: “Cố đạo diễn, Tiêu tổng bận rộn rất nhiều việc, có thể bớt chút thời gian tới cùng chúng ta ăn cơm đã là rất nể mặt, chị thông cảm chờ thêm một chút, đừng tỏ thái độ với ông ta.”
Cố Khấu Khấu hơi hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền làm say lòng người: “Tôi sao có thể khó chịu với nhà đầu tư được.”
Cô lại thở dài, “Chỉ là Tiêu tổng cũng quá không đúng giờ, dù là Lục tổng của Hằng Sơn cũng không ra vẻ đến như vậy.”
Lưu Quyết Minh cười quái dị một tiếng: “Hắc, tôi cũng chưa từng thấy Cố đạo diễn cùng Lục tổng ăn xong một bữa cơm đâu.”
“……..”
Còn ăn nhiều hơn một bữa ấy.
Nhưng đối mặt với ngữ khí trào phúng của Lưu Quyết Minh, Cố Khấu Khấu lựa chọn trầm mặc.
Cũng may, Tiêu Bắc đến thực sớm.
Chỉ là muộn một giờ mà thôi.
Lưu Quyết Minh dẫn đầu tới trước mặt Tiêu Bắc, cùng Tiêu Bắc khách sáo: “Tiêu tổng, thực vinh dự được đón tiếp ông, tới tới tới, mời ông ngồi.”
Một nam nhân trẻ khoảng 30 tuổi từ sau bình phong bước vào, mặc âu phục giày da, hắn cởi áo vest đặt một bên, cẩn thận đánh giá Cố Khấu Khấu.
Cố Khấu Khấu cũng đứng dậy, khẽ mỉm cười, ánh đèn ấm áp từ đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, dừng trên người cô, mang một tầng ánh sáng nhu hòa.
Cô khi cười rộ lên rất ôn nhu nhã nhặn, đứng ở đó, liền có loại cảm giác năm tháng yên bình thực tốt.
Cô nhẹ giọng chào: “Tiêu tổng.”
Tiêu Bắc ngồi xuống, đầu tiên là khách sáo xin lỗi: “Tôi đến trễ, Cố đạo diễn thứ lỗi.”
Cô không thứ lỗi thì còn có thể như thế nào?
Chỉ có thể cúi đầu dưới tư bản chủ nghĩa, vì chính “đứa con” thứ hai sắp ra đời của mình!
Cố Khấu Khấu cười cười: “Tiêu tổng khách khí, ông bận rộn, huống hồ cũng không muộn, chúng tôi cũng vừa đến không lâu.”
Lưu Quyết Minh liếc nhìn Cố Khấu Khấu ------ không nghĩ tới ngươi cũng hiểu chuyện như vậy a.
Lưu Quyết Minh kính Tiêu Bắc một ly, hắn chỉ nể tình nhấp môi, ngược lại ánh mắt dừng trên người Cố Khấu Khấu, khóe môi khẽ nhếch: “Cố đạo diễn quả giống như lời đồn, là một đóa hoa trong giới đạo diễn, danh bất hư truyền.”
Cô híp híp mắt, không nói chuyện, chỉ khách khí cười.
Lưu Quyết Minh nửa chừng đi ra ngoài, khi quay lại phía sau mang theo vài nữ nhân, Trương Linh Linh, Chu Kha, Lưu San….
Tất cả đều là vai nữ phụ cô đã định cho đoàn phim “Cầu hoàng”, Lưu Quyết Minh chỉ vào Tiêu Bắc rồi nói với mấy cô gái bên cạnh: “Đây là Tiêu tổng! Nhà đầu tư của chúng ta, nhanh tới rót rượu a!”
Ba người vừa nghe, thẳng lưng, ngồi vào bên cạnh Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc không cự tuyệt, cười đến bình tĩnh lại xa cách.
Ánh mắt Cố Khấu Khấu tối sầm lại, cô không thích loại không khí này của giới giải trí, chí là cô nương người ta nguyện ý, kim chủ cũng nguyện ý, cô chỉ là một đạo diễn nhỏ, không có tư cách nói gì.
Lưu Quyết Minh cùng Tiêu Bắc lại nói một lúc về kế hoạch “Cầu hoàng”.
Cố Khấu Khấu không nói một lời, thường cười cười là được.
Đột nhiên, Tiêu Bắc lại liếc nhìn Cố Khấu Khấu, còn đem chén tượu Chu Kha rót đẩy đến trước mặt cô: “Cố đạo diễn có thể uống một chén?”
Tiêu Bắc nhàn nhạt cười.
Cố Khấu Khấu khẽ cười, tửu lượng cô cực kỳ kém, thường không uống rượu, hiện tại cũng không muốn uống.
Cô nhìn chén rượu trước mặt, rũ mắt, “Thật ngại quá, Tiêu tổng, tôi phải ra toilet một chút.”
Cô bước vội ra ngoài, hít thở bầu không khí bên ngoài phòng.
Quay đầu nhìn lại căn phòng, trợn mắt. Nam nhân tư bản chủ nghĩa ác bá, cô cũng thật muốn ném cho hắn cái sắc mặt không tốt!
Mới ra khỏi phòng, trên người còn chút dư vị đàn hương trong phòng, trộn lẫn với mùi nước hoa nguyên bản, mùi hương có chút kỳ quái.
Cô đang muốn đi về hướng toilet lại nghe thanh âm hơi mơ hồ của Lưu Quyết Minh truyền tới: “Tiêu tổng, ngài đừng để ý đến Cố Khấu Khấu.”
Tiêu Bắc không nói chuyện.
Lưu Quyết Minh lại nhẹ giọng: “Cô ấy, không phải chỉ dựa vào vận khí tốt mà làm được một bộ phim truyền mình nổi tiếng, cô ấy là một người rất nghiêm túc. Ở tuổi này đã có thể làm đạo diễn tốt như vậy! Rốt cuộc là tuổi trẻ a, tinh thần rất cao.”
Chu Kha lại tiếp lời: “Em thấy, Cố đạo diễn đẹp như vậy….. Sao lại không làm diên viên? Cô ấy hiện tại nhờ vào sự nổi tiếng của Lục Lân, làm minh tinh ăn khách khẳng định cũng không thành vấn đề.”
Trong phòng truyền ra từng đợt hoan thanh tiếu ngữ.
Khuôn mặt Cố Khấu Khấu nóng lên, hít thở sâu, đi về hướng toilet.
Trong lòng cô vẫn nghĩ tới lời nói của Lưu Quyết Minh và Chu Kha, mỗi bước đi đều rất nặng nề.
Tính tình cô từ trước đến nay đều rất tốt, cũng sẽ không phát giận trước mặt người khác.
Ngoại trừ Lục Lân.
Nói như vậy, quan hệ của cô cùng Lục Lân cũng xem như thực thân cận.
Suy nghĩ phiêu tán, cũng không nhớ tới những gì Lưu Quyết Minh và Chu Kha nói nữa, cô bắt đầu tưởng tượng Lục Lân đang làm gì.
Hà Hương hội sở là một nơi xa hoa, tầng năm lại càng sang trọng, bình thường đều rất ít người. Giày cao gót của cô bước trên sàn đá cẩm thạch tạo ra tiếng vang còn mang theo hồi âm.
Lúc này, cửa phòng số 7 khép hờ bên cạnh vang lên một đạo âm thanh ------
“Lão tử đã ly hôn! Hiện tại tự do! Hứa Hành Bạch ngươi dùng sức mà uống, không say không về!” tiếng nhạc Rock ‘n Roll vang ra.
Cố Khấu Khấu ngẩng đầu nhìn vào phòng, căn phòng phong cách cổ điển, ngươi lại nghe Rock ‘n Rokk, thích hợp sao?
Cô lạnh lùng cười, đứng cạnh cửa trong chốc lát, muốn nghe xem cái vị vừa ly hôn này còn muốn nói gì.
Quả nhiên, thanh âm kiêu ngạo của Lục Lân tiếp tục vang lên: “Từ nay về sau, Lục Lân này muốn đi hướng đông liền đi hướng đông, muốn lên trời liền lên trời! Không còn ai quản!!”
Lại nghe tiếng của Hứa Hành Bạch – hảo huynh đệ của Lục Lân: “Ngươi về sau muốn sóng vai với mặt trời cũng đều được!”
“….. Đúng vậy, Cố Khấu Khấu mất đi một nam nhân tốt như ta, hiện tại không chừng đang ngồi ở một góc xó xỉnh nào đó khóc!”
Cố Khấu Khấu ở ngoài cửa nghe được hết thảy, hơi hơi mỉm cười, thật không khéo, cô lại đứng ở ngay đây này.
Cô nghe được một lát, lại không muốn cùng Lục Lân nói chuyện, vẫn là đi toilet rửa mặt.
Trở lại chỗ ngồi, Tiêu Bắc dắt đầu động tay động chân với Chu Kha, mọi người ăn uống rất nhanh liền xong bữa.
Tiêu Bắc đại khái là nhìn trúng Chu Kha, muốn mang cô ấy về qua đêm, hắn tay ôm lấy eo Chu Kha, nhẹ thì thầm bên tai: “Tới trước nhà xe chờ anh, lát nữa anh ra.”
Khi nói lời này, ánh mắt Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Cố Khấu Khấu, thập phần không đàng hoàng.
Chu Kha cũng không nói gì, cũng không có ghen ghét linh tinh, quan hệ của bọn họ sợ là cũng chí có một đêm này.
Lưu Quyết Minh cũng thấy thời cơ rõ ràng, đặc biệt tạo không gian riêng cho Tiêu Bắc cùng Cố Khấu Khấu, mang theo hai nữ diễn viên bị vắng vẻ rời đi.
Tiêu Bắc mỉm cười, tiến tới gần Cố Khấu Khấu một bước.
Cô cũng liền lui ra sau một bước, nhăn mày: “Tiêu tổng còn có chuyện gì sao?”
Tiêu Bắc bật cười, nhướng mày: “Tôi đối với Cố đạo diễn rất có hứng thú, nếu đêm nay Cố đạo diễn có thể ở bên tôi…..”
Cố Khấu Khấu lập tức cắt lời hắn: “Tiêu tổng, xin tự trọng.”
Tiêu Bắc liền cười cười, tay đút trong túi quần, cùng không xấu hổ: “Được.”
Lại không nghĩ, một màn này lại bị Hứa Hành Bạch đang muốn ra về cùng Lục Lân thấy được.
Hứa Hành Bạch kinh ngạc há hốc miệng, nhìn Lục Lân nói: “Kia không phải là lão bà của người sao!? Thật trùng hợp như vậy?? Không đúng, tên kia là ai?”
Lục Lân đã sớm nhìn thấy, bực bội kéo kéo áo hoodie, “Ngươi thích lo chuyện bao đồng như vậy, sao không lo chuyện chung thân đại sự của bản thân đi? Bao lớn rồi còn độc thân, độc thân từ trong bụng mẹ, lão tử ly hôn rồi ngươi vẫn còn độc thân, còn rảnh rỗi có tâm tư quản chuyện người khác?”
Hắn nói xong, quay đầu lại nhìn chằm chắm Cố Khấu Khấu.
Người đàn ông kia là ai, thế quái nào mà mình không biết!
Lại nhìn kỹ, Lục Lân mới phát hiện người kia có điểm quen mắt, lại tới gần hơn một chút, nga, có biết!
Hắn quay đầu lại nói với Hứa Hành Bạch: “Đây không phải là Tiêu Bắc ngu ngốc bốc đồng kia sao?”
Tiếng nói còn cố ý rất lớn, Tiêu Bắc cùng Cố Khấu Khấu đều nghe được. Hai người đồng thời nhìn về phía Lục Lân, Tiêu Bắc sửng sốt.
Lục Lân ăn chơi trác táng, bất luận ở đâu thanh danh đều không tốt. Rất tiếc hắn lại có lão cha lắm tiền nhiều của cho nên nơi nơi chốn chốn đều chỉ có thể nhường nhịn hắn.
Tiêu Bắc cũng chỉ có thể nhịn xuống, cùng “Lục thiếu gia” chào hỏi, hoàn toàn bỏ qua hai từ “ngu ngốc, bốc đồng”.
Cố Khấu Khấu cũng nhân cơ hội này, trốn xuống lấu.
Vào xuân, ban đêm, gió xuân kéo đến mang theo chút lạnh lẽo, màn trời xám xịt, có vẻ như ngày mai sẽ mưa.
Cô đứng bên ngoài hội quán chờ một chút mới bắt được một chiếc xe, đang muốn bước vào lại đột nhiên có một gã say đẩy Cố Khấu Khấu ra dành lên xe.
Thời điểm này tại thủ đô rất khó gọi xe taxi, đặc biệt là trên đoạn đường này.
Cô đợi một lát, vẫn là đi bộ ra đường.
Màn đêm tối đen, phía sau chợt vang tiếng còi ô tô, cô quay đầu nhìn lại thấy một đạo ánh sáng chói mắt chiếu tới.
Cô đưa bàn tay che mắt.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng Lục Lân: “Ha ha ha Cố Khấu Khấu, sau khi ly hôn lại thảm như vậy à? Cô còn không cần tài sản, thật là ngu ngốc, có muốn tôi mua cho một chiếc xe không?”
Cố Khấu Khấu tức giận: “Ai cần anh lo? Lần trước không phải Lục thiếu gia đã nói sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi sao? Lần này có tính không? Hả?”
Lục Lân thần ra, hắn không nhớ rõ chính mình đã nói gì. Bất quá dựa theo tính khí của hắn, loại lời nói này đích xác là hắn đã nói qua.”
Cố Khấu Khấu quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Lục Lân lái xe thong thả đi theo phía sau, còn nói với theo: “Cô cùng Tiêu Bắc là quan hệ gì? Cô tốt nhất nên tránh xa cái tên đại ngu ngốc, ngông cuồng đó một chút, loại người hắn a, thấy sắc lại nổi lòng tham, khẳng định đối với cô không có ý tốt.”
Cố Khấu Khấu không lên tiếng.
Lục Lân lại bóp còi hai lần, đinh tai nhức óc, Cố Khấu Khấu mới quay đầu lại trừng hắn: “Hắn ta là nhà đầu tư của tôi, hiểu chưa? Tôi có quan hệ gì với hắn cũng không liên quan đến Lục thiếu gia anh, phải không!”
Lục Lân ấn còi càng mạnh: “Cô muốn quay phim liền tìm bố tôi đầu tư cho cô, bằng không tìm bố cô cũng được, làm sao phải tìm tên Tiêu Bắc này!”
Cố Khấu Khấu lại không phản ứng hắn.
Đối với nàng, Lục Lân cũng không tốt hơn so với Tiêu Bắc là bao.
Lục Lân thầm mắng cái gì đó, Cố Khấu Khấu không nghe rõ, hắn liền nhắn chân ga, xe cũng vọt đi xa.
Cố Khấu Khấu híp mắt nhìn bóng xe hắn đi xa, lạnh lùng nâng nâng khóe môi, lấy di động ra từ ba lô, bắt đầu gọi điện -------
“Xin chào, tôi là quần chúng nhiệt tình của thủ đô, tôi muốn báo cáo, vâng, tôi muốn báo minh tinh nổi danh Lục Lân say rượu lái xe trên đường bên ngoài Hà Hương sở quan, tốc độ rất nhanh, mong các ông mau chóng xử lý, cảm ơn!”
Cố Khấu Khấu cuối cùng có chút ý cười: “Đây là điều tôi nên làm.”
//
Đêm đó, weibo #Hôm nay Lục thiếu gia và Cố đạo diễn có đánh nhau không!?# được cập nhật.
Cố Khấu Khấu cùng Lục Lân ở ngay ngoài Hà Hương sở quán cãi nhau một trận lớn, sau đó Cố Khấu Khấu không chút lưu tình trở tay báo án.
Thiếu niên Lục Lân say rượu đang lái xe trên đường thì bị bắt ngay tại chỗ, hắn ở trước mặt thúc thúc cảnh sát giao thông rũ mắt cụp mi, phá lệ hả giận a.
Đoạn hội thoại phía dưới, fans của hai nhà lại hài hòa dị thường.
Gấu trúc nhỏ siêu cấp: [hì hì hì, ngày hôm nay cũng là Cố đạo thắng lợi]
Bột sắt Cố đạo: [không thể không nói, Cố đạo thiệt cục súc a! Xin hỏi Cố đạo khi nào quay phim mới]
Ác bá gia tiểu miên miên: [Cố đạo thực thi chính nghĩa, vì dân trừ hại, thật là tấm gương mẫu mực cho chúng ta!]
Đại li đập phá: [hôm nay phi thường cảm tạ Cố đạo vì đã giúp nhà chúng ta giáo huấn con cái! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!]
Thất Thất: [ha ha ha ha ha ca ca đáng bị như vậy! Cố đạo làm tốt lắm!]
--------
Sau khi Lục Lân được cảnh sát giao thông thả đi, đăng nhập Weibo nhìn thấy một loạt bình luận này, trán toát đầy mồ hôi.
Hắn sớm nên biết, chính mình không có fans.
Đêm đó, hắn thoát khỏi diễn đàn fans trên Weibo. Sau đó, fans của hắn lại bắt đầu mở tiệc linh đình.
Đại thiếu gia rượu trái cây ngọt: “Mẹ kiếp! Tiểu thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng hiểu chuyện mà rút lui khỏi nhóm ô ô ô ô, thật tốt quá, những người hâm mộ mới có thể tham gia nhóm!!!]
Lục Lân:……!?
Nhận xét
Đăng nhận xét