Nhật ký trang n+1

 Huế 17/10/2020 Những chuỗi ngày mưa gió kéo dài... Đúng như dự đoán, năm nay chẳng phải là một năm bình yên.  Nhưng mình vẫn không hiểu, tại sao ta lại trói buộc cảm xúc của mình vào những thứ huyễn hoặc như vậy? Tại sao phải buồn, phải đau làm gì? Nhưng mà so sánh thì nỗi buồn này chẳng là gì với những đau đớn ngoài kia... Buồn... cô đơn, nhưng bình yên, có lẽ vậy là đủ. Cố gắng tập trung vào những mục tiêu, dự định khác, cầu chăng chút bù đắp.  Mong cho lòng thôi gợn sóng...

[NNCCCMTH] CHƯƠNG 3. THIẾU NỢ

CHƯƠNG 3.  THIẾU NỢ

 


Buổi thử vai nam chính cho “Cầu hoàng” chính thức bắt đầu. 

 

“Cầu hoàng” là một bộ phim truyền hình cổ trang quy mô lớn, kể về mối quan hệ vướng mắc yêu hận giữa Lương Vương và Lương Vương phi. N

 

Nữ chính của bộ phim sớm đã được định cho tiểu hoa đán nổi tiếng Kỳ Quân rất được yêu thích của ELF Media, Cố Khấu Khấu đã xem qua và đánh giá cao kỹ năng diễn của cô, ngoại hình cũng rất phù hợp với tạo hình Lương Vương phi trong kịch bản. 

 

Chỉ là vai nam chính chậm chạp vẫn chưa quyết định được, do đó mới cần buổi thử vai này. 

 

Sáng sớm, trong phòng chờ đã chật kính nam diễn viên. 

 

Lưu Quyết Minh cúi xuống nhỏ giọng nói với Cố Khấu Khấu: “Kia là Thượng Tử Thư của ELF Media, nghe nói Tiêu tổng gần đây đang chuẩn bị hỗ trợ hắn, lát nữa chị nhớ chú ý hắn nhiều hơn một chút.”

 

Cố Khấu Khấu mở cây bút gel trên tay, có điểm tò mò: “Tại sao Tiêu tổng không trực tiếp đề xuất hắn cho vai diễn?”

 

Bộ phim này là do Tiêu Bắc đầu tư, hắn muốn đề cứ cá nhân nào cũng là dễ như trở bàn tay. 

 

Lưu Quyết Minh liếc Cố Khấu Khấu một cái: “Chị sẽ đồng ý sao?”

 

Cố Khấu Khấu cười không nề hà, chính xác, nếu không xem qua kỹ thuật diễn của họ thì cô chắc chắn sẽ không dễ dàng tuyển chọn. 

 

Lưu Quyết Minh lại chỉ vào một nam diễn viên mặc sơ mi màu lam trong đó nói: “Cũng cần chú ý cả người kia nữa, đó là diễn viên của Quảng Hạ Entertainment.”

 

Cố Khấu Khấu gật gật đầu. 

 

Hiện nay hai gã khổng lồ hàng đầu trong ngành công nghiệp giải trí không thể nghi ngờ chính là ELF Media và Quảng Hạ Entertainment. Nhưng so sánh với ELF Media thì vị trí của Quảng Hạ Entertainment còn kém hơn nhiều. 

 

Rốt cuộc Quảng Hạ cũng không có một tổng tài cả ngày xuất hiện trên bản tin hàng đầu. 

 

Buổi thử vai rất nhanh liền bắt đầu, Cố Khấu Khấu cũng không cần nhìn vào kịch bản, trực tiếp nói với nam diễn viên: “Trong kịch bản có một cảnh, cửa thành Bắc Trang bị đánh phá, Lương Vương canh giữ ở đầu thành, Lương Vương phi mang binh tiến đến.”

 

Nam diễn viên trẻ gật gật đầu, rồi bắt đầu diễn. 


Sau khi diễn xong, Cố Khấu Khấu ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn cười: “Diễn không tồi, cậu về trước chờ thông báo, cố lên nhé!”

 

Nam diễn viên đỏ mặt, ra khỏi phòng diễn thử. 

 

Quản lý chờ bên ngoài, vừa thấy hắn ra tới liền hỏi: “Thế nào? Cậu là người đầu tiên, diễn không bị lỗi chứ?”

 

Nam diễn viên cười đến thẹn thùng: “Cố đạo diễn rất tốt, tôi nghĩ chắc là ổn, Cố đạo diễn còn khen, nói tôi cố lên.”

 

Quản lý thở phào nhẹ nhõm. 

 

Cách đó không xa, một cái lon Coca bị bóp dẹp ném vào thùng rác, thanh niên mặc áo hoodie đen đang đi tới. 

 

Thanh niên này lớn lên tuấn lãng, mặt mày tú mục, dáng người cao dài. Hắn ta lúc này lại trề trề mặt, nhìn nam diễn viên mới đi ra, cười nhạo châm chọc ra tiếng: “Ngốc ngốc ngốc, Cố Khấu Khấu đằng kia đang lừa gạt người đó, chỉ có ngốc tử như ngươi mới tin!”

 

Nam diễn viên đỏ mặt, lại không tin Cố đạo diễn lừa mình! Khi Cố đạo diễn cười rộ lên đặc biệt chân thành, tuyệt đối sẽ không đi gạt người!

 

Hắn đang muốn trả lời, quản lý bỗng giữ chặt tay hắn lại, thấp giọng nói bên tai: “Nháo cái gì! Đừng gây chuyện, đây là Lục Lân!”

 

Nam diễn viên ngừng lại, nhìn kỹ thật đúng là Lục Lần, đành phải mặt mày xám xịt rời đi theo quản lý. 

 

Lục Lân quay đầu lại dán mắt vào phòng thử vai, hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng đợi cách vách. 

Hắn vừa đi vào, không khí trong phòng rõ ràng ngưng trệ lại một lát, mọi người đều im ắng không nói chuyện.

Hắn đi đến chỗ trống, không hề để ý hình tượng mà ngồi xuống, hai chân dang rộng, nằm ngửa ở ghế trên, một đôi chân dài không có chỗ để lại chắn ngay giữa lối đi.

Những người ngồi cách xa Lục Lân một chút cũng không còn tâm tư xem kịch bản, lặng lẽ nghị luận: “Lục thiếu giá không phải có thù oán với Cố đạo diễn sao? Tại sao lại đến thử vai?”

“Ai biết được.”


“Tôi nghe nói là thời điểm bộ phim trước của Cố đạo diễn được công chiếu, Lục Lân đã chỉ tên nói  muốn đóng phim của Cố đạo diễn, kết quả bị Cố đạo diễn mỉa mai từ chối, ân oán giữa hai người này cũng hình thành từ đó.”


“Chết tiệt, Lục thiếu gia không phải tới đây để gây rối chứ? Quản lý vẫn đang đợi tôi quay lại báo tin vui đây, hay là chúng ta đem hắn trói lại……”


Đề nghị này còn chưa nói xong, một ánh mắt lạnh như băng liền bắn tới.


Người nọ vội vàng nói: “Sao có thể trói lại a, chúng ta xem kịch bản nhanh đi.”

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo không lớn không nhỏ.

Ai cũng nhận thấy rằng tựa hồ hôm nay tâm trạng Lục thiếu gia phá lệ không tốt. Quên đi, tránh xa một chút, không cần trêu chọc hắn.

Trong một buổi sáng phỏng vấn được mười hai diễn viên, mà cách vách vẫn còn mười người nữa, Lưu Quyết Minh và Cố Khấu Khấu đành phải chuyển qua buổi chiều, để bọn họ đi ăn cơm trưa trước.

Vừa lúc Tiêu Bắc đi ngang qua, liền lên lầu xem thử tiến độ thử vai.

Lưu Quyết Minh cũng mời Tiêu Bắc cùng đi ăn cơm trưa, Cố Khấu Khấu lại không muốn đi cùng Tiêu Bắc, đành phải tìm cớ: “Tôi bị đau dạ dày nên có lẽ không đi được.”

Tiêu Bắc cười cười: “Tôi đưa Cố đạo diễn đi bệnh viện nhé?”

Cố Khấu Khấu mím môi, liếc Tiêu Bắc một cái, đứng dậy: “Thật vi diệu a, đột nhiên lại không đau nữa.”

“Vậy có thể cùng nhau dùng bữa.”

Ba người đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải Lục Lân từ phòng chờ bên cạnh đi ra, hắn mặc áo hoodie màu đen có vẻ càng cao lớn, vai rộng eo hẹp chân dài, tỉ lệ dáng người cực kỳ đạt tiêu chuẩn.

Hắn đứng lại, Cố Khấu Khấu cũng đứng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Lân nhăn mày, xông tới liền quát lên: “Các người làm cái gì vậy hả? Muốn đi ăn cơm?” Ánh mắt hắn lại chuyển, “Ăn cơm liền ăn cơm! Hai người các ngươi dựa gần như vậy làm gì???”

Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa Cố Khấu Khấu và Tiêu Bắc.

Lưu Quyết Minh biết rõ vị Lục thiếu gia này, Thái Tử của Hằng Sơn, đụng vào là bỏng tay.

Hắn gật gật đầu: “Vừa lúc Tiêu tổng lại đây, liền cùng đi ăn một bữa cơm, như thế nào, Lục thiếu gia cũng muốn đi cùng?”

Cố Khấu Khấu nghĩ thầm, đừng đi.

Bất quá Lục Lân đối với cô cũng không mấy thích thú, có thể gặp ít đi liền gặp ít đi, hẳn là sẽ không đáp ứng.

Đang nghĩ như vậy, Lục Lân đã mở miệng. Hắn đút hai tay trong túi, bộ dáng cà lơ phất phơ: “Ăn cái rắm! Với hiệu suất làm việc này các người còn có mặt mũi ăn cơm? Đặc biệt là Cố Khấu Khấu cô! Lần trước tôi bị cảnh sát giao thông bắt, hẳn là do cô báo đi! Bằng lái của tôi cũng bị thu hồi!”

Cố Khấu Khấu nhớ tới lần trước, cũng không e dè, gật gật đầu: “Đã uống rượu thì không được lái xe, Lục thiếu gia không biết sao?”

“……”

Cố Khấu Khấu nói đúng, đã uống rượu thì không được lái xe, vốn dĩ chính là hắn sai mà giờ ngược lại còn tự tin tới tìm Cố Khấu Khấu nói lý.

Nhưng Lục thiếu gia tuyệt đối không nhận thua, hắn phất tay: “Mặc kệ! Tôi muốn đóng nam chính trong bộ phim này! Cô để nó cho tôi!”

Tính khí tiểu hài tử này……

Cố Khấu Khấu cau mày, nhìn về phía Tiêu Bắc. Tiêu Bắc nhếch khóe môi, tưởng rằng Cố Khấu Khấu xin hắn giúp đỡ.

Tiêu Bắc đang muốn nói chuyện, Cố Khấu Khấu lại mở miệng nói với hắn: “Tiêu tổng cùng Lưu đạo diễn đi ăn đi, tôi có chút việc, không đi được.”

Cố Khấu Khấu cũng không cho Tiêu Bắc cơ hội, xoay người trở về phòng thử vai, Lục Lân đi theo phía sau, kêu một tiếng “Cố Khấu Khấu”.

Lưu Quyết Minh lo lắng hai người sẽ lại tranh chấp, nhìn Tiêu Bắc. Hắn lại không có ý hỗ trợ, Tiêu Bắc nhíu mày hỏi: “Lục Lân cùng Cố đạo diễn rất quen thuộc?”

“Ngài không biết sao? Hai người kia cứ gặp nhau lại đối đầu, tôi cũng thật lo lắng……”

Tiêu Bắc quay đầu lại, ý vị thâm trường: “Tôi thấy chưa hẳn là như vậy.”

//

Trong phòng thử vai, Cố Khấu Khấu dựa nhẹ vào bàn.

Mái tóc dài ngang lưng buộc thành đuôi ngựa, trên bàn chất đầy hồ sơ của diễn viên thử vai.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, toàn bộ phòng thử vai như tràn ngập mùa xuân, hài hòa vui vẻ.

Lục Lân đá cửa đi vào, quát to: “Uy, Cố Khấu Khấu, cô có nghe tôi nói không?”

Cố Khấu Khấu không không muốn nói chuyện với hắn, liền im lặng.

Lục Lân lập tức đi tới, ngồi cạnh cô, tay dài chân dài không biết để đâu. Hắn chọc chọc bả vai Cố Khấu Khấu, hung hăng nói: “Từ nay không được ăn cơm cùng gã Tiêu Bắc ngu ngốc ngông cuồng kia, hắn có cái gì tốt? Mỗi ngày đổi một nữ nhân, ai biết có bị bệnh gì không!”

Hắn nói năng ồn ào thật phiền toái, Cố Khấu Khấu ngẩng đầu, gân cổ rống lên: “Dây dưa không dứt! Chúng ta đã ly hôn, anh còn ở đây lải nha lải nhải, Lục thiếu gia tôi cầu xin anh, anh đi nhảy Disco uống rượu mua xe, đừng tới đây gây họa cho phim của tôi được không?”

Lục Lân sửng sốt.

Con người này quả thực là không biết tốt xấu! Hắn tốt bụng nhắc nhở, cô ta liền tỏ thái độ này!

Lục Lân nổi giận, liền nói bậy: “Xem như tôi đã hiểu! Cô, cô chính là coi trọng Tiêu Bắc, cho nên mới vội vã cùng tôi nhất đao lưỡng đoạn? Được lắm, được, Cố Khấu Khấu, cô cùng cái gã Tiêu Bắc kia, quả là trời sinh một đôi!”

Nhiều khi hắn nói năng rất vô ý, sau khi thốt ra những lời này, Lục Lân liền hối hận.

Nhưng hắn không thể rút lời, chỉ có thể căng thẳng nhìn Cố Khấu Khấu.

Đợi một lúc vẫn không thấy Cố Khấu Khấu nói gì, giơ tay liền tát hắn một cái, tiếng vang phá lệ thanh thúy.

Sau đó, Cố Khấu Khấu đẩy hắn ra, giận dữ ngồi lên bàn.

Cô cùng Lục Lân chính là trời sinh bát tự không hợp, vừa thấy mặt liền cãi nhau!

Một lát sau, Lục Lân thật sự rời đi, cô ngẩng đầu nhìn vào cánh cửa trống rỗng, thực sự đi rồi.

Vô lương tâm.

Ấu trĩ.

Nhàm chán.

Phiền toái.

Cố Khấu Khấu nghĩ, tốt nhất cả đời này cũng đừng quay lại. Cô ấn ấn bụng dưới, cảm thấy từng trận co thắt cùng đau đớn truyền đến.

Mấy năm trước từng bị phong hàn, sau đó lại làm việc quá vất vả, cũng chưa hảo hảo điều trị, cho nên mỗi lần có nguyệt sự đều đau đến không chịu được.

Hơn nữa vừa rồi còn cãi nhau với Lục Lân, nghĩ lại liền càng đau hơn.

Cô tiếp tục nằm sấp xuống, toàn thân lạnh toát, bất tri bất giác liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi……

Không gian yên tĩnh, sau đó bên tai lại bắt đầu nghe tiếng líu ríu: “Vừa rồi tôi cũng không phải cố ý. Đừng tức giận, cô cũng biết con người tôi luôn nói chuyện như vậy……”

Lục Lân nhỏ giọng nói liên tục, Cố Khấu Khấu khẽ mở mắt quay đầu lại, Lục Lân liền lập tức ngậm miệng, đem đồ trên bàn đẩy qua: “Dậy ăn nhanh đi! Cô đói chết bố mẹ lại đánh chết tôi!”

Một phần cơm cùng một ly sữa bò nóng……

Hiện tại cô không muốn ăn, chỉ uống một ngụm sữa bò nóng, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lục Lân thấy sắc mặt cô thật sự không tốt, lại hỏi thêm một câu: “Có đau quá không? Hay là lão tử đây phát thiện tâm đưa cô đi bệnh viện?”

“Không cần.” Cố Khấu Khấu nói, cô lại uống thêm một ngụm sữa bò nóng, nhíu mày, “Làm sao anh biết tôi tới “cái kia”?”

Đừng nói là Lục Lân, chính cô cũng không rõ lắm, chu kỳ sinh lý bản thân rất lộn xộn, mỗi lần đều đến bất ngờ.

Lục Lân nhướn mày kiêu ngạo, cười rộ lên: “Tôi còn có thể không biết? Mỗi lần như thế này cô đều trông như ma, nhìn là biết! Thế nào, thấy tôi hiểu cô không?”

Trông như ma?

Cô tới kỳ đều xấu như vậy?

Lại nhìn ly sữa bò nóng trong tay, một tia cảm kích vừa mới phát sinh liền biến mất không còn sót lại chút gì.

Nghiêng nhìn vẻ mặt tràn ngập tươi cười của Lục Lân “Cô chết tiệt còn không mau mau tới cảm ơn tôi!” Cố Khấu Khấu cảm thấy tay có hơi ngứa ngáy.

Lục Lân, coi như thiếu nợ vậy.

Nhận xét