Nhật ký trang n+1

 Huế 17/10/2020

Những chuỗi ngày mưa gió kéo dài...

Đúng như dự đoán, năm nay chẳng phải là một năm bình yên. 

Nhưng mình vẫn không hiểu, tại sao ta lại trói buộc cảm xúc của mình vào những thứ huyễn hoặc như vậy? Tại sao phải buồn, phải đau làm gì?

Nhưng mà so sánh thì nỗi buồn này chẳng là gì với những đau đớn ngoài kia...

Buồn... cô đơn, nhưng bình yên, có lẽ vậy là đủ.

Cố gắng tập trung vào những mục tiêu, dự định khác, cầu chăng chút bù đắp. 

Mong cho lòng thôi gợn sóng...



Nhận xét