Nhật ký trang n+1

 Huế 17/10/2020 Những chuỗi ngày mưa gió kéo dài... Đúng như dự đoán, năm nay chẳng phải là một năm bình yên.  Nhưng mình vẫn không hiểu, tại sao ta lại trói buộc cảm xúc của mình vào những thứ huyễn hoặc như vậy? Tại sao phải buồn, phải đau làm gì? Nhưng mà so sánh thì nỗi buồn này chẳng là gì với những đau đớn ngoài kia... Buồn... cô đơn, nhưng bình yên, có lẽ vậy là đủ. Cố gắng tập trung vào những mục tiêu, dự định khác, cầu chăng chút bù đắp.  Mong cho lòng thôi gợn sóng...

Nhật ký trang thứ n

Huế, 17.7.2020

Sau nhiều năm, hôm nay ngồi thẫn thờ mình mới sực nhớ ra "góc nhỏ" ngày xưa, cái nơi từng là ngôi nhà thứ 2 ngày ngày ươm mầm niềm vui, chôn giấu nỗi buồn...
Rõ ràng là đã từng quan trọng với mình đến thế, đã là một chốn lui về thường xuyên như thế, nhưng lạ thật, thứ mình nhớ được chỉ có thế. Tất cả những chi tiết còn lại đều mơ hồ không rõ nét... cứ như một giấc mơ vậy. 
Lần hồi mãi vẫn chỉ là một mảng ký ức trắng xóa.
Ồ, hóa ra, con người ta vẫn có thể quên đến mức naỳ sao? 
Có những chuyện, những người rồi sẽ nhạt nhòa theo thời gian, chỉ cần ta không còn chấp niệm nữa. 
Cái gì gọi là "Thiên kim bất mãi nhất hối đầu" :)



Nhận xét