Nhật ký trang n+1

 Huế 17/10/2020 Những chuỗi ngày mưa gió kéo dài... Đúng như dự đoán, năm nay chẳng phải là một năm bình yên.  Nhưng mình vẫn không hiểu, tại sao ta lại trói buộc cảm xúc của mình vào những thứ huyễn hoặc như vậy? Tại sao phải buồn, phải đau làm gì? Nhưng mà so sánh thì nỗi buồn này chẳng là gì với những đau đớn ngoài kia... Buồn... cô đơn, nhưng bình yên, có lẽ vậy là đủ. Cố gắng tập trung vào những mục tiêu, dự định khác, cầu chăng chút bù đắp.  Mong cho lòng thôi gợn sóng...

[NNCCCMTH] CHƯƠNG 1. LY HÔN VỚI ANH LÀ LỰA CHỌN CHÍNH XÁC NHẤT ĐỜI NÀY CỦA TÔI

NGÀY NÀO CHNG CŨ CŨNG MUN TÁI HÔN


CHƯƠNG I.  LY HÔN VỚI ANH LÀ LỰA CHỌN CHÍNH XÁC NHẤT ĐỜI NÀY CỦA TÔI

 

Tiết trời vừa vào xuân, chút khí lạnh cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, gió xuân về đêm cũng trở nên ấm áp. 

 

Trong một studio trên đường Minh Hạc, thủ đô, vẫn còn lấp lóe vài ba ánh đèn. 

 

Khúc Nghiên là người cuối cùng còn lưu lại, cô vừa chỉnh hợp thông tin thử vai xong, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc có chút vội vã vang trên cầu thang. 

 

Cô nghĩ là nhân viên nào đó quay lại lấy đồ để quên, vừa đẩy cửa liền thấy Cố Khâu Khấu vận áo khoác gió mỏng màu be đang đi tới. Vì đi có chút vội, cô vừa dừng lại liên thở hổn hển đến lợi hại. 

 

Khúc Nghiên chớp chớp mắt: “Lão bản? Đã trễ thế này chị đến đây làm gì ạ?”

 

Cố Khấu Khấu cởi áo khoác, đi vào văn phòng, ánh mắt đảo qua bàn làm việc: “Không có việc gì, em cứ làm việc của mình đi, chị cần tìm chút đồ.”

 

“Ồ…” Khúc Nghiên trầm ngâm, nghĩ rằng Cố Khấu Khấu vội xem danh sách thử vai và thông tin diễn viên trong “Cầu Hoàng”, liền nói: “Vậy chị chờ một chút, em đi lấy cho chị.”

 

Cố Khấu Khấu hơi dừng động tác, cười nhẹ làm lộ ra má lúm đồng tiền nơi khóe môi như ủ gió xuân, làm say lòng người. 

 

Cô nghĩ hẳn là Khúc Nghiên hiểu sai ý mình. Bản thân cũng không phải vội vã xem tư liệu đó làm gì. 

 

Cô đi đến trước bàn làm việc, mở tất cả các ngăn kéo và tìm kiếm một lát nhưng vẫn không thấy “nó”.

 

Ngay khi Khúc Nghiên cầm danh sách bước vào, Cố Khâu Khấu liền tùy ý nhìn. 

 

Không nghĩ, ánh mắt cô lại dừng trên một tờ dữ liệu. 

 

Một bức ảnh lớn trên đó hấp dẫn Cố Khấu Khấu. Nam nhân trong ảnh có nụ cười rạng rỡ, sáng lạn, khuôn mặt tuấn lãng, khi cười rộ lên tựa như một ngôi sao sáng. 

 

Cố Khấu Khấu mím chặt môi, rút tờ hồ sơ ra: “Tại sao Lục Lân lại ở đây?”

 

Khúc Nghiên thấy, cứng giọng, tiếp nhận tờ sơ lược lý lịch trong tay Cố Khấu Khấu: “Có thể là nhân viên có nhầm lẫn.”

 

Sắc mặt Cố Khấu Khấu vẫn không vui. 

 

Khúc Nghiên cũng nguyền rủa trong lòng, tên nào không biết tốt xấu dám đưa Lục Lân vào!?

 

Đúng là ăn gan hùm mật gấu!

 

Ai chẳng biết vị Lục đại thiếu gia này cùng Cố đạo diễn nhà mình có thù oán! Hai người gặp mặt mà không trào phúng hai câu là không xong, cũng không biết cái đồ đãng trí nào, thế nhưng lại đem tên Lục Lân lẫn vào đây. 

 

Vị Lục thiếu gia này cũng thực có địa vị. 

 

Lại không biết hắn nghĩ như thế nào, không kế thừa gia sản tập đoàn Hằng Sơn, lại phải lăn lộn vào giới giải trí. 

 

Hắn có tập đoàn Hằng Sơn chống lưng, nghĩ muốn bao nhiêu nguồn lực mà không có, nhưng hắn cũng không cần dựa vào những nguồn lực này. Cũng may mắn hắn đủ nổi tiếng và có sự thu hút đáng kể. Phàm là phim nào có hắn tham gia đều sẽ nổi tiếng trong một thời gian, cho nên trong giới cũng có không ít người thỉnh Lục Lân đón phim. 

 

Nổi tiếng ấy mà, không phải cứ cầu là được. 

 

Thế cho nên tuy rằng kỹ thuật diễn xuất của Lục Lân không tốt, vẫn có thể ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió. 

 

Đương nhiên cũng có người khinh thường Lục Lân. 

 

Ngay trước mặt Khúc Nghiên lúc này đây liền có một người, lão bản nhà cô – Cố Khấu Khấu. 

 

Cố Khấu Khấu cũng là người có năng lực, năm đó du học trở về, sản xuất một bộ phim truyền hình liền khai phá ra không ít người mới, cũng kiếm được một khoản tiền lời không nhỏ để thành lập một studio riêng. 

 

Thẳng đến một năm trước, khi Lục Lân muốn tham gia quay phim của Cố Khấu Khấu. Sau khi Cố Khấu Khấu chế nhạo kỹ thuật diễn cùng tính khí thất thường của hắn, hai người chỉ cần vừa thấy mặt liền đấu khẩu không ngừng. 

 

Mà Lục Lân danh bất hư truyền, thế mà lại khiến đạo diễn Cố Khấu Khấu trở nên nổi tiếng. Lại nhìn vào nhan sắc của Cố Khấu Khấu, fans còn đánh giá cao hơn nhiều một số nữ minh tinh.

 

Cuối cùng toàn bộ giới giải trí đều biết, Lục Lân cùng Cố Khấu Khấu là oan gia đối đầu, ăn cơm tuyệt không thể để hai người ngồi cùng một bàn, tiệc tùng chỉ có thể mời một người…

 

Thậm chí có người còn tạo một trang Weibo siêu thú vị “Hôm nay Lục thiếu gia và Cố đạo diễn có đánh nhau không!?”, tập hợp các phát ngôn châm biếm và sự cố giữa Lục Lân và Cố Khấu Khấu trong mấy năm qua. 

 

Nói tóm lại, lão bản Cố Khấu khấu nhà mình chỉ cần nhìn thấy Lục Lân liền cảm thấy không thoải mái!

 

Khúc Nghiên cười làm lành, đem ảnh của Lục Lân vo lại thành một nùi, ném vào thùng rác: “Lão bản, hay là chúng ta cùng về thôi? Nhân tiện, cuối tuần phải dùng bữa với trợ lý đạo diễn và Tiêu tổng, chị đừng quên!”

 

“Ân.” Cố Khấu Khấu nhàn nhạt liếc qua thùng rác, ảnh chụp bị vò nát, vừa lúc còn có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lục Lân kia. 

 

Cô đem tư liệu các nam diễn viên khác bỏ vào túi, lại nhớ tới chính mình còn có chuyện khác: “Khúc Nghiên, em có thấy một chiếc nhẫn không? Mặt trên khảm một viên kim cương.”

 

Cố Khấu Khấu bĩu môi, bổ sung thêm: “Một cái nhẫn cực xấu.”

 

“A? Cái này thì em không thấy, bất quá dường như chị không đeo nhẫn tới đây.” Khúc Nghiên nhớ lại.

 

Đại khái là do nhìn thấy ảnh của Lục Lân, Cố Khấu Khấu vốn luôn ôn nhu mới có thể mở miệng châm chọc cái nhẫn kim cương đáng thương. 

 

Kỳ thật thì Khúc Nghiên cảm thấy Lục Lân lớn lên thật soái, nhưng soái cũng không thể ăn thay cơm được a, theo sát sếp vẫn là quan trọng nhất!

 

“Khoảng thời gian trước không phải có người bàn tán, Lục Lân kỳ thật đã bí mật kết hôn sao? Đến giờ cũng chưa chứng thực được, người nọ sau đó lại im lặng luôn.” Khúc Nghiên chợt nhớ tới việc này. 

 

Cố Khấu Khấu trong lòng vẫn nghĩ tới cái nhẫn, thuận miệng tiếp lời: “Đó là hắn chi tiền để áp đi, tin đồn mới không bùng ra.”

 

“Nguyên lai là như thế a…” thanh âm Khúc Nghiên thấp dần, “Lão bản, chị làm sao biết được a?”

 

Cố Khấu Khấu sửng sốt, đúng vậy, cô nên nói chính mình làm thế nào biết đây…?

 

Cô ôn hòa cười cười, chuyển đề tài: “Em nói đến chuyện này của hắn làm gì?”

 

Khúc Nghiên chạy nhanh tới trước mặt Cố Khấu Khấu tranh công: “Liền bởi vì chuyện này, tối qua em đã lên Weibo mắng Lục Lân!”

 

Cố Khấu Khấu: “Mắng hắn cái gì?”

 

“Em mắng hắn với cái tính khí này, cả đời này cũng không cưới được lão bà! Lão bà chỉ có thể có trong lời bịa đặt của người khác! Fans của hắn liền…” Khúc Nghiên dừng một chút. 

 

“Fans của hắn mắng lại em?”

 

Khúc Nghiên dở khóc dở cười: “Fans của hắn nói em nói rất đúng.”

 

“Em chưa từng thấy kiểu fans như vậy a!” Khúc Nghiên kết luận. 

 

Cố Khấu Khấu cũng bật cười, an ủi Khúc Nghiên một phen: “Ai biết hắn có thể cưới lão bà hay không.”

 

Khúc Nghiên cao giọng, “Ai mà gả cho Lục Lân, không phải mù thì chính là đầu óc có vấn đề đi.”

 

Cố Khấu Khấu trầm mặc một lát, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khúc Nghiên, xoay người không nói. 

 

Cô không tìm được nhẫn, đành cùng Khúc Nghiên xuống lầu về nhà. 

 

Đêm thật dịu dàng, gió xuân phả nhẹ vào mặt, thủ đô ban đêm vẫn còn vang tiếng tiếng xe cộ qua lại cùng tiếng còi trộn lẫn khiến xuân ý cũng phai nhạt ít nhiều. 

 

Cố Khấu Khấu sống gần studio, đi qua một con đường liền đến tòa chung cư Minh Hạc. Cô thuê nhà ở tầng 12. Căn chung cư hai phòng ngủ, một phòng khác không tính là chật hẹp cho một người ở, phải nói là khá rộng rãi đối với cô. 

 

Cô lại ở trong phòng tìm cái nhẫn một lúc, rốt cục tìm thấy dưới gầm giường, cái nhẫn nho nhỏ nằm dưới giường thập phần đáng thương. 

 

Cô ném cái nhẫn qua một bên, tiếp tục xem danh sách cùng tư liệu nam diễn viên thử vai “Cầu hoàng”.

 

Tất cả đều là tiểu thịt tươi, lớn lên sinh sinh phấn nộn, trong đó không thiếu tân nhân có tiềm lực, có thể dùng. 

 

Khi đang suy tư về phim truyền hình “Cầu hoàng”, di động thình lình đổ chuông, Cố Khấu Khấu giật mình hơi run run. 


Nhìn đèn báo trên màn hình điện thoại --------

 

Lục Lân. 

 

Thảo nào một trận khí lạnh xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, nguyên lai là cái oan gia này gọi điện. 

 

Cố Khấu Khấu cho hắn chờ nửa phút, mới chậm rãi bắt máy. 

 

Cô theo bản năng cầm điện thoại cách xa một chút, liền nghe tiếng la tức giận của đối phương truyền tới: “Cố Khấu Khấu!!! Cô chạy đi đâu!? Không biết ngày mai là ngày mấy sao?”

 

Cố Khấu Khấu lại chậm rãi cầm điện thoại di động tới gần hơn, không chút để ý nói: “Biết.”

 

Lục Lân cười lạnh: “Cô sẽ không chơi trò mất tích đi? Ha, tôi biết thừa, hay là cô không muốn ly hôn?”

 

Hắn ngữ khí đắc ý dạt dào: “Ai nha, nếu cô không nghĩ ly hôn, tối cũng có thể…..”

 

Lỗ tai Cố Khấu Khấu bị hắn la lối có điểm đau nhức, “Sáng mai 10 giờ, không gặp không về.”

 

Lục Lân trầm mặc một lát mới nghiến răng nghiến lợi: “Cô chờ đấy!”

 

Hai bên đều sinh khí mà tắt điện thoại, Cố Khấu Khấu cười lạnh một tiếng, đem tư liệu trước mặt đẩy sang một bên. 

 

Cô đưa tay day day lỗ tai, khó khăn lắm mới thả lỏng lại. 

 

Thật không may, cô chính là cái người trong miệng Khúc Nghiên kia, mắt thì mù đầu óc còn có vấn đề.

 

Tất cả mọi người đều biết cô cùng Lục Lân là kẻ thù ngươi sống ta chết. Kỳ thật thì vẫn chưa được đầy đủ là, dù quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn là cái dạng này nhưng lại là vợ chồng đã kết hôn được hai năm. 

 

Nhà cô cùng Lục gia làm thông gia, trong hai năm ngoài người thân của hai nhà cũng không mấy người biết.

 

Đối tượng kết hôn Lục Lân, giống hệt lời đồn đãi trên mạng, kiêu – ngạo – ương – ngạnh, miệng – độc – người – tiên, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt là có thể nhìn. 

 

Mà cô trong mắt người khác, ông nhu đoan trang, hiểu chuyện có lễ. 

 

Hai người khác nhau như trời với đất như vậy, thế nhưng lại ở bên nhau hai năm, có nói ra chắc cũng không ai tin!

 

Cô cùng Lục Lân, là thực sự nhìn nhau không vừa mắt!

 

Tưởng tượng đến bộ dạng Lục Lân ở trước mặt mình rít gào, lỗ tai Cố Khấu Khấu ngày càng đau. 

 

Bất quá vẫn còn tốt, rốt cục cũng ly hôn. 

 

Chiếc nhẫn kim cương bị cô ném ở trên bàn, như mất đi ánh sáng, hơi thở thoi thóp. 

 

//

 

Mặt trời rực rỡ trên cao, gió xuân ấm áp. 

 

Từng cơn gió phả vào mặt, khi Cố Khấu Khấu dừng xe đã nhìn thấy Lục Lân đứng chờ cô ở lề đường. 

 

Cô vẫn như cũ, không nhanh không chậm đi tới, Lục Lân xau mày, một bộ dạng không cao hứng. 

 

Hắn vốn là lớn lên rất cao, vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp, trên khuôn mặt điển trai luôn mang theo vài phần ý cười, thời điểm ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn người đều có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi. 

 

Xem đi, hắn hiện tại chính là dùng lỗ mũi nhìn Cố Khấu Khấu. 

 

Lục đại thiếu gia thật không cao hứng, thở phì phò một tiếng: “Cố Khấu Khấu, làm sao cô có thể cao hứng như vậy!?? Chúng ta đi ký giấy ly hôn mà cô lại ăn mặc thực vui mừng??”

 

Một bộ đỏ tươi rực rỡ, cực kỳ gây chú ý.

 

Cố Khấu Khấu lãnh đạm liếc hắn một cái: “Hỉ sự!”

 

Lục Lân nâng cằm càng cao, hắn cũng cảm thấy đây là hỉ sự!

 

Hai người cùng nhau đi vào, dưới sự chứng kiến của luận sư cùng ký giấy ly hôn, Cố Khấu Khấu hạ bút có thần, nhanh chóng ký cho xong, sợ Lục Lân đổi ý. 

 

Cố Khấu Khấu đem nhẫn kim cương trong túi xách lấy ra, ném trên bàn, nhẫn ở trên bàn lăn hai vòng, ngừng trước mặt Lục Lân. 

 

Cô đứng dậy, áo quần đỏ tươi ánh lên mặt Lục Lân, cũng nhiễm một sắc đỏ. 

 

“Lục thiếu gia, tôi vẫn luôn muốn nói, phẩm vị của anh, thực – sự - không – được, mua nhẫn cũng thực tục khí, trả lại cho anh.”

 

Hai vị luật sư song song quay đầu đi. 

 

Lục Lân nhặt cái nhẫn trên bàn lên, ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Mắt thấy sắp kết hôn, tùy tiện mua một đôi hàng vỉa vè, không đáng giá tiền.” Hắn hài hước nhìn Cố Khấu Khấu, “Hắc, thật không nghĩ tới a, Cố tiểu thư thế nhưng vẫn còn giữ cơ đấy?”

 

Cố Khấu Khấu giật giật khóe môi đỏ tươi, trừng đôi mắt hạnh nhìn Lục Lân: “Ly hôn với anh là lựa chọn chính xác nhất đời này của tôi.”


Nhận xét