Nhật ký trang n+1

 Huế 17/10/2020 Những chuỗi ngày mưa gió kéo dài... Đúng như dự đoán, năm nay chẳng phải là một năm bình yên.  Nhưng mình vẫn không hiểu, tại sao ta lại trói buộc cảm xúc của mình vào những thứ huyễn hoặc như vậy? Tại sao phải buồn, phải đau làm gì? Nhưng mà so sánh thì nỗi buồn này chẳng là gì với những đau đớn ngoài kia... Buồn... cô đơn, nhưng bình yên, có lẽ vậy là đủ. Cố gắng tập trung vào những mục tiêu, dự định khác, cầu chăng chút bù đắp.  Mong cho lòng thôi gợn sóng...

[NNCCCMTH] CHƯƠNG 4. CÓ KHẢ NĂNG NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ NAM NHÂN

CHƯƠNG 4. CÓ KHẢ NĂNG NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ NAM NHÂN


Buổi thử vai buổi chiều nhanh chóng bắt đầu, Tiêu Bắc nhờ Lưu Quyết Minh đưa gói đồ ăn lên cho Cố Khấu Khấu.

Lưu Quyết Minh: “Để bọn họ chờ một chút, Cố đạo diễn, cô ăn xong rồi xem cũng được.”

Hiện tại Lưu Quyết Minh đã nhìn ra, Tiêu Bắc này chính là cố ý muốn theo đuổi Cố Khấu Khấu, vừa rồi lúc ăn cơm cũng luôn hỏi thăm chuyện của Cố Khấu Khấu.

Hơn nữa Lưu Quyết Minh nhìn bộ dáng của Tiêu Bắc, cũng không có vẻ như chỉ đơn giản là chơi đùa.

Cố Khấu Khấu liếc mắt, cự tuyệt: “Không cần đâu Lưu đạo diễn, chúng ta bắt đầu đi, tôi đã ăn rồi.”

“Ăn rồi?” Lưu Quyết Minh hỏi lại.


“Ân.” Cô tùy ý đáp lại một tiếng.


Đồng thời cũng cho người đi gọi diễn viên thử vai tiến vào.


Những diễn viên còn lại từng người một lục tục tiến vào, có diễn viên kinh nghiệm lão làng, cũng có vài gương mặt mới.


Đối với mỗi người Cố Khấu Khấu đều cổ vũ một câu tương tự: “Thực không tồi, thực tốt, ngươi về nhà trước chờ thông báo, cố lên nhé.”


Lục Lân là người cuối cùng, gương mặt tuấn lãng sáng sủa cười toe toét, cà lơ phất phơ đi vào, đứng trước mặt Cố Khấu Khấu nhướn mày.


Cố Khấu Khấu nhăn mày, cô nhìn ra ý tứ trong mắt Lục Lân —— mau tới thưởng thức kỹ thuật diễn tuyệt hảo của lão tử đi!


Cố Khấu Khấu quay đầu đi: “…… Bắt đầu nhanh đi.”


Cô vẫn đưa ra một phân cảnh giống nhau, Lục Lân đứng nghĩ nghĩ một chút, mới dơ tay ra: “Chưa kịp đọc đến đoạn này, cho tôi xem lại kịch bản một chút.”


Năm ngón tay thon dài của hắn xòe ra trước mặt Cố Khấu Khấu.

 

Cố Khấu Khấu cười lạnh một tiếng, cô cũng không hy vọng Lục Lân có thể thật sự cho mình xem diễn xuất xuất chúng gì đó.


Cô chỉ vào cửa phòng thử vai, nói: “Lục thiếu gia, anh muốn tôi mời anh đi ra ngoài sao?”


Lục Lân: “Tôi nói thật, cho tôi xem một chút, tôi tuyệt đối có thể diễn cho cô xem! Cố Khấu Khấu!”


Cố Khấu Khấu đứng lên, vì đang có nguyệt kỳ, sắc mặt cô có chút tái nhợt khó coi, “Lục Lân, anh muốn diễn thì đàng hoàng một chút, đây không phải là nơi cho anh đùa giỡn, tôi biết anh có tiền, không lo ăn mặc, nhưng anh có thể làm việc nghiêm túc một chút hay không?!”


Hắn trước nay đều như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc làm chuyện gì.

Nghĩ đến bộ dáng không nên thân của hắn, Cố Khấu Khấu khó tránh có chút bực mình.

Nếu hắn là thanh niên tốt hoặc vẫn như lúc năm tuổi đó, Cố Khấu Khấu cảm thấy bản thân cho dù không thích, vẫn có thể cùng hắn cả đời. Nhưng cố tình Lục Lân lại chính là một người…… không -có - chí - hướng, không - có – thành - tựu, càng không – có - năng  - lực.

Cho nên sau hai năm, Cố Khấu Khấu mới che giấu gia đình hai bên, đệ đơn ly hôn với Lục Lân.

Mặc kệ như thế nào, cô không muốn đem cả đời mình chôn vùi trong tay Lục Lân.

Bụng đau đến phát run, cô hơi ngả người ra phía sau, Lục Lân nhìn thấy động tác này, đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng: “Tôi làm cô bực mình?”

Tính tình Cố Khấu Khấu vốn rất tốt, nhưng gần đây có quá nhiều việc đè nén trên người, hơn nữa vì tới kỳ sinh lý, cho nên tính tình có tốt đến đâu cũng bay biến mất. 

Cô quẳng cho Lục Lân một cái nhìn không cảm xúc: “Anh thấy tôi có vẻ tức giận không?”

Lưu Quyết Minh đứng lên hòa giải: “Ai nha, Cố đạo diễn cũng bớt nói hai câu đi, Lục thiếu gia muốn xem kịch bản chị cứ để cho anh ấy xem một chút, cũng không làm chậm trễ thời gian….”

Lưu Quyết Minh còn chưa nói xong, Lục Lân đã cướp lời: “Quên đi! Tôi không diễn nữa, một cái phim truyền hình có con mẹ nó gì hiếm lạ a? Tôi về bảo bố tôi đầu tư một cái! Thử cái gì mà thử, ngươi cũng đi nhanh nhanh đi, xem bộ dạng này của ngươi, cũng không tồn tại nổi!”

Lưu Quyết Minh chỉ nghe được nửa đoạn đầu, liền chân chó (ý chỉnh bộ dáng nịn bợ) tới gần Lục Lân: “Không biết Lục thiếu gia định khi nào quay? Lưu Quyết Minh tôi là người đầu tiên ủng hộ, cũng không biết có vinh hạnh được tới quay hay không……”

Do Lục Lân mà trong phòng thử vai ầm ĩ một trận. 

Cố Khấu Khấu thực sự khó chịu tới cực điểm rồi, cũng mặc kệ bọn họ đang nói cái gì, cầm tư liệu xoay người rời đi. 

Lục Lân đi theo, lẽo đẽo sau lưng cô.

Cho tới khi đến nơi không có người, Lục Lân mới tiến lên vài bước giữ chặt cổ tay Cố Khấu Khấu, cẩn thận hỏi: “Cô khó chịu như vậy, tôi lái xe đưa cô đi bệnh viện.”

“Không cần, anh bớt chọc giận tôi, bớt xuất hiện trước mặt tôi là tốt rồi.” Cố Khấu Khấu tránh khỏi tay hắn.

Lục Lân đứng hình một lúc, bỗng giương nanh múa vuốt: “Cô nghĩ tôi thích chăm sóc cô lắm à? Cô, cô cho rằng bản thân là đá quý trân châu hay sao? Tôi tại sao phải quan tâm cô?”

Hắn sinh khí quay đầu bỏ đi, còn đoạt chiếc taxi mà Cố Khấu Khấu vừa gọi.

Đi được một đoạn còn không quên quay cửa kính xe xuống trừng cô một cái, tỏ vẻ thị uy.

Cố Khấu Khấu vừa định hỏi một câu “Tại sao anh không tự lái xe của mình lại phải tranh với tôi” mới nhớ tới, nhờ sự trợ giúp tận tình của mình, giấy phép lái xe của Lục đại thiếu gia đã bị thu hồi, đại khoái nhân tâm a.

Trở lại chung cư Minh Hạc, cô uống một ly nước ấm, khi nằm trên giường nghỉ ngơi mới bất tri bất giác nghĩ tới.

Chẳng lẽ nguyên nhân Lục Lân không thực hiện buổi thử vai là vì thấy cô khó chịu?

Cô liền nhanh chóng lắc lắc đầu, không có khả năng, Lục Lân kia tính tình xấu xa, hắn có thể lo lắng cho ai?

//

Dàn diễn viên của Cầu hoàng chính thức được quyết định, nữ chính do tiểu hoa đán nổi tiếng Kỳ Quân đảm nhiệm, nam chính là Thượng Tử Thư của ELF Media.

Khi hai người đứng chung một chỗ cảm giác đặc biệt tốt, thật đúng là như là một đôi.

Cố Khấu Khấu đối với hai người kia cũng tương đối vừa lòng.

Mặt khác vai nhữ thứ do bạn đồng học thời đại học của Cố Khấu Khấu, Lâm Triều Vũ, đảm nhiệm. Cố Khấu Khấu nghe Lưu Quyết Minh nói Lâm Triều Vũ chi không ít tiền để vào đoàn làm phim.

Cố Khấu Khấu gật gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

Gia đình Lâm Triều Vũ rất giàu, từ hồi đại học Cố Khấu Khấu cũng đã biết, khi đó trên người Lâm Triều Vũ thường chất đầy các loại hàng hiệu, rêu rao khắp nơi, sợ người khác không biết nhà mình có tiền.

Sau khi tốt nghiệp Lâm Triều Vũ tự nhiên mà tiến vào làng giải trí, tuy rằng Lâm gia chi tiền giúp cô ta tìm không ít vai diễn, nhưng vì kỹ thuật diễn tầm thường, Lâm gia cũng không muốn đầu tư quá nhiều vào lĩnh vực này, cho nên cô ta vẫn không chìm không nổi.

Sau khi công bố dàn diễn viên, Lục Lân gọi điện tới: “Cố Khấu Khấu, khi nào mới tới lấy áo váy gì đó của cô trong tủ áo quần của tôi? Hay là cô không cần nữa? Cô coi nơi này của tôi là bãi rác phải không?”

Cố Khấu Khấu ngừng làm việc, gật gật đầu: “Sáng mai tôi qua.”

“Cô tốt nhất tới nhanh lên, hiện tại tôi cứ nhìn đến đồ vật của cô, liền nghĩ đến thời điểm chôn chân trong nấm mồ hôn nhân ……”

Cố Khấu Khấu trực tiếp cúp máy, cô một chút cũng không muốn nghe lời nói rác rưởi của Lục Lân.

Khoảng thời gian trước quá bận rộn, cô cũng quên mất mình có vài món quần áo ở chỗ Lục Lân.

Từ khi hai người đăng ký kết hôn cũng vẫn ở riêng, chỉ là sợ người nhà bỗng nhiên tới kiểm tra, mới ném vài thứ quần áo ở biệt thự của Lục Lân.

Hiện tại ly hôn lại quên cầm đi.

Đa phần đồ đạc của Cố Khấu Khấu đều ở chung cư Minh Mạc, chỉ có một ít đồ ở biệt thự 3 tầng kia của Lục Lân.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô liền tới thu thập lại đồ đạc ở biệt thự. 

Cố Khấu Khấu tới biệt thự, đầu tiên gửi WeChat cho Lục Lân nhưng không thấy trả lời, cô mới nhập mật mã, trực tiếp đi vào.

Biệt thự này là bố Lục Lân tặng khi cô và hắn kết hôn, cô cũng không tới quá vài lần, Lục Lân thì thật ra vẫn ở đây mỗi ngày.

Đi qua vườn hoa nhỏ cùng bể bơi phía trước biệt thự, vào phòng, trong phòng im ắng như không ai.

Lục Lân chắc lại đi ra ngoài lang thang, không ở nhà, thảo nào không trả lời tin nhắn của cô.

Cô lập tức đi thẳng lên lầu, quen thuộc mở cửa phòng. Cô bất quá chỉ không tới đây được hai tháng, căn phòng này đã lộn xộn như chuồng heo!

Không, heo cũng không thể sống ở đây.

Cô hẳn nên đem cảnh này chụp hình lại rồi cho cha mẹ chồng cũ xem, cũng chỉ có cô mới có thể chịu được Lục Lân hai năm.

Mở tủ quần áo, phát ra tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, quần áo của cô để ở đây, chưa từng mặc qua.

Lúc này, cửa phòng tắm trong phòng bỗng nhiên mở ra.

Một luồng hơi nước ấm áp ập vào mặt, còn có….. nửa thân trần.

Cô liền thấy được cơ bắp thon chắc, cũng không ngờ, bên trong Lục Lân vẫn còn khá tốt, còn tưởng rằng hắn đã sớm bị rượu thịt lăn lộn thành bụng bia.

Nhìn xuống một chút nữa, Cố Khấu Khấu không kìm được che mắt lại, “Anh làm gì mà mới sáng sớm đã mặc mỗi cái quần trong a!”

Lục Lân cười một tiếng, dựa vào cạnh cửa phòng tắm, cũng không sợ lạnh: “Ở nhà tắm rửa xong mặc quần trong thì làm sao?” Hắn tới gần Cố Khấu Khấu, mùi hương sữa tắm cũng theo hắn lan đến, “Như thế nào, cô thẹn thùng a?”

Cố Khấu Khấu nhấc ngón tay lên lén liếc mắt một cái, trên mặt hắn rõ ràng viết “Tôi biết ngay”.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Lân, cô xoay người tiếp tục thu dọn quần áo của mình.

Lục Lân lại tới gần hơn một chút: “Thế nào, dáng người tôi còn ổn đi? Ly hôn với tôi, cô thật tổn thất!”

Cô ném một cái áo sơ mi trắng lên giường, quay đầu, mặt liền đụng phải ngực Lục Lân, mũi đỏ lên.

Cô ngửa đầu nhìn hắn: “... Giống như anh, tôi tổn thất cái gì?”

Cô cười như không cười, cúi đầu nhìn cái quần trong của hắn.

Lục Lân: “Thế nào? Quần tôi mới mua đẹp không?”

Cố Khấu Khấu mím mím môi: “……”

Chồng cũ quá ngu ngốc, tại sao hắn lại không hiểu mình đang nói cái gì?

Cô không nói chuyện, quay đầu tiếp tục thu thập đồ vật. Lục Lân nhớ lại những gì Cố Khấu Khấu nói, chậm rãi hiểu được cô đến tột cùng là có ý tứ gì.

Mà tính tình hắn lại như quả pháo, đụng một chút liền nổ.

Hiện tại suy nghĩ cẩn thận là Cố Khấu Khấu châm chọc mình, hắn lại nổ tung: “Cô nói tôi nhỏ??? Cô hảo hảo mở to hai mắt nhìn xem! Tôi cái này nhỏ hay không nhỏ!”

Cố Khấu Khấu bật cười, đem quần áo đã thu dọn, vẫy vẫy tay: “Tôi cũng không thèm xem, anh để dành cho bạn gái tương lai đi.”

Cô đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại hướng hắn cười cười: “Cũng không biết với tính tình này của anh, có thể tìm được bạn gái hay không?”

Cô từ trong phòng đi ra, nghe được trong phòng truyền đến thanh âm tức giận: “Cố Khấu Khấu —— đừng để tôi gặp lại cô!!!”

Sau khi Cố Khấu Khấu rời đi không bao lâu, Lục Lân vẫn chưa hết tức, gọi cho Hứa Hành Bạch: “Ngươi nói, Cố Khấu Khấu có phải nữ nhân hay không? Ly hôn với một người tốt như ta, như thế nào một chút cũng không hối hận?”

Hứa Hành Bạch trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: “Lão Lục, có khi nào  gươi nghĩ, có lẽ không phải bởi vì Cố Khấu Khấu không phải nữ nhân……”

Lục Lân cảm giác bản thân đã sắp tiếp cận được chân tướng “Cố Khấu Khấu vì sao không hối hận”: “Ân?”

Hứa Hành Bạch cười sang sảng hai tiếng, tiếp tục nói: “Cũng có khả năng ngươi không phải là nam nhân.”

Lục Lân: “?”

Nhận xét