CHƯƠNG 5. VỢ ƠI ĐẾN ĐÓN ANH!
Trong quán bar Night, mùi rượu lan tràn trong bóng đêm.
Hứa Hành Bạch đã trêu chọc hai cô nàng, đều cảm thấy họ quá chủ động, không thú vị, quay về bên cạnh Lục Lân đang liên tiếp uống rượu giải sầu.
Hứa Hành bạch nhìn qua số rượu mới được dọn đi, hắn vẫn còn uống ly này đến ly khác.
Rượu tốt như vậy để cho hắn uống, giống như tưới nước.
Hứa Hành Bạch an ủi xin lỗi: “Lão Lục, ta sai rồi sai rồi, ta không nên nói ngươi không phải nam nhân, chỉ là đùa một chút thôi. Ta đây cũng đã mời ngươi đi uống rượu không phải sao.”
Lục Lân liếc hắn một cái lạnh như băng, lại một hơi uống hết một ly.
Dường như muốn uống cho hắn hết tiền.
Hứa Hành Bạch ngồi bên cạnh hắn, rất có hứng thú: “Này cũng không trách ta nghĩ như vậy a, Cố đạo diễn rất đẹp, dáng người cũng không tồi, đã kết hôn hai năm, ngươi một lần cũng chưa động? Một chút ý tưởng cũng không có?”
Hầu kết Lục Lân chuyển động, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh Cố Khấu Khấu, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Hành Bạch: “Liên quan tới ngươi cái rắm!”
“Quên đi, không nói loại chuyện ly hôn thương tâm này nữa, thế nào, chốc nữa đi xem xe mới không? Hao tổn rất nhiều công phu mới có được đó.” Hứa Hành Bạch đắc ý dào dạt.
Lục Lân lại liếc hắn, đôi mắt hẹp dài tối sầm lại, buồn rầu uống rượu: “Đừng nhắc đến xe với ta, ta hiện tại vừa thấy xe liền phiền!”
Hứa Hành Bạch mới nhớ tới, vị này vừa bị tịch thu giấy phép lái xe, không khỏi cười một cái làm lành.
Lục Lân càng tức giận: “Ngươi phung phí nhiều tiền như vậy mua xe, sao không quyên góp cho vùng núi? Sao không đi làm nghiên cứu khoa học? Ta liền khinh thường ngươi cái loại không biết ơn xã hội! Phi! Cặn bã!”
Hứa hành bạch: “???”
Uống rượu xong, Lục Lân đi đường đã ngã trái ngã phải, nếu không có Hứa Hành Bạch đỡ, khả năng hắn suốt đêm cũng không bước ra khỏi cửa quán bar được.
Bên ngoài quán bar, đêm tối đen như mực.
Hứa Hành Bạch đã uống rượu nên không thể lái xe, liền gọi tài xế nhà mình tới đón, nói chuyện điện thoại xong, hắn nhắc nhở Lục Lân: “Lão Lục, ngươi cũng gọi tài xế nhà ngươi tới đón về a.”
Chân Lục Lân mềm nhũn, cả người đều choáng váng, liền trực tiếp ngồi dưới đèn đường, ôm cột đèn gục đầu.
Hắn nghiêm túc bấm ra một dãy số, gọi điện.
Hứa Hành Bạch nhìn huynh đệ ngốc của mình, lặng lẽ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen……
Thình lình, hắn lại nghe huynh đệ ngốc của mình ngồi dưới đất, tùy tiện hét vào điện thoại: “Vợ ơi! Anh, anh uống say, em nhanh nhanh đến đón anh! Bằng không cẩu Hứa Hành Bạch này lại tha anh đi mất!” **Say cái là ngọt ngào hẳn ah T_T**
Hứa Hành Bạch đang ấp ủ ý thơ: “???”
Cố Khấu Khấu mới từ phòng làm việc ra, bước chân dừng lại, cau mày, Lục Lân bên kia điện thoại nói chuyện có chút líu lưỡi, nhưng cô vẫn nghe rõ.
Khúc Nghiên đi phía trước thấy nàng dừng lại, quay đầu hỏi: “Lão bản? Làm sao vậy?”
Cố Khấu Khấu xua xua tay nói với Khúc Nghiên: “Chị có chút việc, em đi trước đi.”
Cô lại hỏi người trong điện thoại: “Anh đang ở đâu? Sao không uống đến chết luôn đi? Anh ngại mệnh mình dài quá thì có thể tự lái xe về nha.”
Lục Lân say sưa trả lời: “Không được, đã uống rượu thì không được lái xe, không thể lái xe.”
Cố Khấu Khấu “Phụt” một tiếng cười phá lên, Khúc Nghiên đi không bao xa, quay đầu khó hiểu nhìn Cố Khấu Khấu.
Hai ngày này Cố Khấu Khấu luôn không cười, đêm nay ngược lại thoạt nhìn rất cao hứng.
Không, hẳn là từ khi nhận được cuộc điện thoại này.
Cô đứng trong bóng đêm, dáng người yểu điệu, khóe môi khẽ nhếch, má lúm đồng tiền say lòng người. Cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười.
Khúc Nghiên nhìn lại lần nữa, vẫn là nhanh tan tầm đi.
Cố Khấu Khấu cầm chìa khóa mở cửa xe, ngồi trong xe hỏi hắn: “Được rồi, anh ở đâu?”
Bên kia di động trầm mặc hồi lâu, Lục Lân mới lớn tiếng ồn ào lên: “Tôi làm sao biết tôi ở đâu! Tôi biết rồi còn gọi cô tới đón tôi sao?!”
Cố Khấu Khấu hừ một tiếng: “Còn muốn tôi đến đón anh không?”
Lục Lân khịt mũi, thanh âm ủy khuất vang lên: “…… Muốn.”
“Còn hung dữ với tôi?”
“…… Không có a.”
Cố Khấu Khấu lại cười rộ lên, ngày thường giương nanh múa vuốt, chỉ khi uống say mới ngoan.
“Vậy anh nói, chỗ đó có công trình kiến trúc gì làm mốc không?” Cô kết nối Bluetooth trên xe, lùi xe ra ngoài.
Lục Lân ôm cột đèn nhìn khắp nơi xung quanh, xác định một lúc mới nói: “Nơi này có cái cột điện.”
Cố Khấu Khấu: “……”
Hứa Hành Bạch nhìn hết thảy một màn này: “?”
Đánh rắm! Cái ngươi đang ôm là cột đèn đường!
Lục Lân không phát hiện ánh mắt Hứa Hành Bạch, còn phi thường tự tin mà cung cấp địa điểm cho Cố Khấu Khấu: “Phía trước còn có cây, nằm, oa, còn rất to.”
Cố Khấu Khấu: “…………”
Hắn lại nhìn lên trời: “Nơi này không có mặt trời, rất tối!”
Nếu không phải vì Lục Lân nói lời say xỉn, xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu lưỡi cũng líu lại, Cố Khấu Khấu có thể nghĩ là Lục Lân đang đùa giỡn mình.
Lục Lân nhìn xung quanh, “Nơi này còn có cái Hứa Hành Bạch.”
Cố Khấu Khấu nhịn xuống sự không kiên nhẫn: “…… Đem điện thoại đưa Hứa Hành Bạch.”
Lục Lân rầm rì, không tình nguyện mà đem điện thoại đưa cho Hứa Hành Bạch, không thân thiện rống lên hai tiếng: “Cho ngươi! Lão bà của ta tìm ngươi!”
Hứa Hành Bạch nhịn cười, tiếp nhận di động: “Cố tiểu thư.”
Cố Khấu Khấu: “Các anh đang ở đâu? Sao lại uống nhiều như vậy?”
Hứa Hành Bạch nói: “Ở quán bar Night, tôi mời hắn uống rượu, đại khái là hắn muốn uống hết tiền của tôi, liền uống có hơi nhiều.”
Cố Khấu Khấu mím môi, Lục Lân này cùng cái ngốc cẩu giống nhau, ngu ngốc không chịu nổi.
Cô xoay vô lăng, “Cảm ơn Hứa tiên sinh.”
Cô trực tiếp lái xe hướng quán bar Night, Lục Lân không kiên nhẫn giật lại điện thoại, Hứa Hành Bạch nhìn tài xế nhà mình lái xe đến, quay đầu lại hướng Lục Lân cười cười: “Lão Lục, tuy rằng ta không muốn quấy rầy ngươi, nhưng ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cùng Cố tiểu thư…… dường như đã ly hôn hơn nửa tháng. Ngươi như vậy, có vấn đề gì không?”
Nụ cười trên mặt Lục Lân cứng lại.
Đôi mắt dần dần sâu thẳm, giống bầu trời đêm nay, không ánh sáng, hắn vốn dĩ uống nhiều quá nên đầu óc có chút không thanh tỉnh, còn cảm thấy Cố Khấu Khấu không cùng hắn ly hôn.
Hiện tại Hứa Hành Bạch vừa nhắc nhở, một đạo sấm sét liền vang lên trong đầu, giống như…… tựa hồ…… là thực sự có chuyện như vậy?
Ah, đau đầu.
Lục Lân đập mạnh vào đầu, cắn răng nói với Hứa Hành Bạch: “Ngươi trí nhớ tốt như vậy, như thế nào không đi làm ký sự?”
Hứa Hành Bạch cười cười, nhẹ đẩy gọng kính vàng, chiếc xe đã dừng ở trước mặt.
Hắn tốt bụng hỏi: “Muốn bạn tốt đưa ngươi về không? Tuy rằng con người ngươi cũng chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì cũng còn khuôn mặt kia, vạn nhất bị người ta nhặt đi thật thì làm sao bây giờ?”
Lục Lân không kiên nhẫn phẫy phẫy tay: “Ngươi lăn nhanh đi, ta phải chờ ta lão bà tới đón. Ngươi không có lão bà, không hiểu.”
Nói xong, Hứa Hành Bạch nhìn Lục Lân đỡ cột đèn bò dậy, lần lên ngồi bên cạnh bồn hoa.
Hắn khép đầu gối lại, hai tay vòng lên gối.
Dáng ngồi phi thường ngoan ngoãn, Hứa Hành Bạch dám khẳng định, hắn hồi đi nhà trẻ cũng chưa từng ngoan như vậy.
Hứa Hành Bạch nhướng mày, thực sự lên xe bỏ đi.
Trong bóng đêm, một ánh đèn xe chiếu tới, Cố Khấu Khấu từ xa đã thấy được Lục Lân, hắn ngồi bên cạnh bồn hoa, dáng ngồi ngoan ngoãn, biểu tình nghiêm túc, nhìn như thể một đứa trẻ chờ phụ huynh tới đón.
Sau khi xuống xe, Cố Khấu Khấu liền móc di động ra chụp ảnh Lục Lân.
Lục thiếu gia ngoan như vậy, e rằng đời này cũng chỉ có thể thấy lúc này đây!
Lục Lân xa xa liền nhìn thấy Cố Khấu Khấu, khóe miệng cong lên, đứng lên liền muốn đi về phía cô.
Nhưng hắn thực sự rất say, vừa đứng lên chân liền mềm nhũn, cả người không có trọng tâm, trực tiếp ngã trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú chạm đất.
“Phốc.” Cố Khấu Khấu vội vàng chạy tới, nhịn cười không được.
Cô lại nâng Lục Lân dậy, vẻ mặt hắn còn mê mang, vuốt cái mũi cùng cái trán hồng hồng do bị ngã, dường như không thấy đau.
Cố Khấu Khấu nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được cười: “Được rồi chớ có sờ, sờ nữa liền trầy da.”
Lục Lân ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn được Cố Khấu Khấu đỡ lên xe, cô giúp hắn cột kỹ đai an toàn, ngồi dậy đã toát một tầng mồ hôi mỏng.
“Buổi tối gì không biết, mình vì sao phải tới chịu cái này khổ a.” Cố Khấu Khấu lẩm bẩm.
Lục Lân trì độn ngồi trên ghế phụ, chậm rãi ngẩng đầu lên: “A?”
Đôi mắt hắn sạch sẽ trong suốt, chỉ là vẻ mặt mê mang, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, Cố Khấu Khấu không đành lòng đem hắn ném xuống.
Cô chở Lục Lân một đường đi về biệt thự. Sau khi uống say Lục Lân đáng yêu hơn so với ngày thường nhiều, kêu hắn không nói liền không nói lời nào, mở to hai mắc hắc bạch phân minh, chỉ bất động nhìn Cố Khấu Khấu.
Thực nhanh liền đến biệt thự.
Cô lại đem Lục Lân lăn xuống xe, mở cửa, trực tiếp đem hắn ném trên sô pha, không ngờ, Lục Lân lại lôi kéo góc áo cô không buông.
Theo quán tính, Cố Khấu Khấu bị Lục Lân trực tiếp kéo ngã lên người hắn.
Lục Lân còn nhìn cô ngây ngốc cười, bởi vì động tác này mà Cố Khấu Khấu phản xạ có điều kiện tát Lục Lân một cái.
Hai người đối diện nhau.
Cố Khấu Khấu đang định đứng lên xin lỗi, kết quả Lục Lân nghiêng đầu, ngủ thiếp đi trên sô pha.
Cố Khấu Khấu: “…… Thôi bỏ đi.”
Cô từ sô pha đứng lên, nhìn một mảnh biệt thự lộn xộn, đầu phát đau.
Cô cũng không có sức đem Lục Lân kéo lên phòng ngủ ở lầu ba, đành phải lên lầu cầm chăn xuống, phủ lên người hắn.
Cô chỉ bật một cái đèn trong phòng khách, ánh sáng vàng ấm không chói mắt, cô quan sát Lục Lân một lúc, bất đắc dĩ cười: “Hôm nay còn rất ngoan.”
Tắt đèn, Cố Khấu Khấu lặng yên rời đi.
//
Khi Lục Lân tỉnh lại, đầu tiên là đầu đau, sau đó là cái mũi đau, cuối cùng là cái trán đau.
Hắn chạy đến trước gương liền thấy, cái mũi sưng, trên trán còn có vết thương.
Hắn sợ ngây người, đây là có chuyện gì???
Hắn một bên dùng băng dán lên miệng vết thương, một bên nhớ lại sự tình tối hôm qua, hơn nửa ngày, mới nhớ ra.
Mẹ kiếp tổ tông chó cắn nhà ngươi Hứa Hành Bạch! Đây là thừa dịp hắn uống say, chơi hắn một vố a!
Lục Lân đem món nợ này ghi tạc trong lòng, ủy khuất thực sự, hắn đã sớm phát hiện Hứa Hành Bạch không thực sự coi hắn như anh em, lại không nghĩ tới thế nhưng còn hạ độc thủ đánh hắn!
Hảo, thực hảo!
Ngày hôm đó, khi Lục Lân mang khẩu trang đi ra ngoài ăn cơm, bị người chụp lén. Vào ban đêm, weibo #Hôm nay Lục thiếu gia và Cố đạo diễn có đánh nhau không!?# lại cập nhật lần nữa.
Một người hâm một giấu tên của Lục Lân đã đăng:
[ tối hôm qua ta ở bên ngoài quán bar nhìn thấy Cố đạo diễn đem Lục thiếu gia lên xe chạy đi, ta còn tưởng rằng là Lục thiếu gia của chúng ta muốn gây tai họa cho người ta! Kết quả hôm nay, ta phát hiện tiểu thiếu gia mặt mũi bầm dập, khẳng định là động thủ không thành còn bị đánh lại, không thể không nói, Cố đạo diễn làm tốt lắm! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
Đầu tiên là trong đêm, hắn cùng Cố Khấu Khấu rời đi.
Ngày hôm sau, hắn đen mặt mang thương tích đi ăn cơm.
Bình luận của fans hai bên cũng giống hệt nhau: [ ta đã mong như vậy từ lâu! Cố đạo diễn lợi hại! Vì dân trừ hại! ]
Lục Lân đọc bình luận mà ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ tối hôm qua không phải là Hứa Hành Bạch đưa hắn về? Lại sờ sờ vết thương trên mặt mình, cho nên…… đây là Cố Khấu Khấu đánh?!
Nghĩ lại mình sáng nay còn mắng Hứa Hành Bạch, trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ, lấy di động gọi Hứa Hành Bạch, giọng nói thân thiết: “Lão Bạch, chúng ta phải làm hảo huynh đệ suốt đời!”
Hứa hành bạch:?
Biết được chân tướng, Lục Lân lại đến trước gương, kéo băng dán ra cẩn thận quan sát miệng vết thương một chút.
Vẫn còn tốt, không nghiêm trọng, không có gì trở ngại.
Thậm chí nhìn kỹ, miệng vết thương đều có hình trái tim **mặc mệt =)))**
Hắn là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không cùng nữ nhân so đo.
Nhận xét
Đăng nhận xét