Chương 6. CÙNG LẮM LÀ MỘT CON HUSKY!
Buổi casting《 Cầu hoàng 》kết thúc, mọi người trong đoàn phim cùng nhau đi ăn cơm, thuận tiện cũng xác định hợp đồng.
Kỳ Quân ngồi cùng Chu Kha, nghe nói bọn họ từng diễn chung, quan hệ khá tốt.
Lưu Quyết Minh với qua Cố Khấu Khấu, nói: “Nữ thứ phim này của chúng ta là Lâm Triều Vũ, bố của cô ta là giám đốc của tập đoàn Lâm thị, mặc dù không thể so sánh với công ty lớn như ELF Media, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư, lát nữa nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, đừng làm đại tiểu thư người ta không cao hứng.”
Cố Khấu Khấu gật gật đầu: “Anh yên tâm đi.”
Vẻ mặt Lưu Quyết Minh một bộ “Tôi làm sao có thể yên tâm”. Quay đầu, đã thấy Lâm Triều Vũ mặc váy dài đến, trang dung tinh xảo, khuôn mặt nhỏ thanh tú.
Nguyên nhân cô ta nhiều năm như vậy vẫn không nổi tiếng được, Cố Khấu Khấu nghĩ, khả năng vẫn là bởi vì ngoại hình này.
Lâm Triều Vũ đẹp thì có đẹp, nhưng lại không nổi bật, thậm chí thoạt nhìn rất nhỏ bé.
Lưu Quyết Minh chào đón: “Lâm tiểu thư tới rồi? Mau tới ngồi xuống.”
Lưu Quyết Minh nhanh chóng giới thiệu mọi người ở đây cho Lâm Triều Vũ, cô dương cằm, như một con tiểu khổng tước cao ngạo, cao cao tại thượng nhìn xuống người khác.
Thời điểm Lưu Quyết Minh giới thiệu đến Kỳ Quân, ‘tiểu khổng tước’ mới có chút phản ứng: “Xuy.”
Kỳ Quân xấu hổ thu hồi vẻ tươi cười.
Cuối cùng Lưu Quyết Minh giới thiệu Cố Khấu Khấu: “Đây là đạo diễn của chúng ta, Cố……”
Giọng nói chưa dứt, Lâm Triều Vũ đã ngạo nghễ hướng Cố Khấu Khấu bên kia, nở nụ cười: “Cố Khấu Khấu a, tôi biết, chúng tôi là bạn cùng lớp thời đại học.”
Lâm Triều Vũ cười, Lưu Quyết Minh còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người rất tốt, nhìn Cố Khấu Khấu: “Cố đạo diễn, chị thật không tốt, sao không nói với tôi chị cùng Lâm tiểu thư là đồng học?”
Cố Khấu Khấu hơi cười, để Lâm Triều Vũ ngồi xuống trước, lại trấn an Lưu Quyết Minh: “Tôi nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát, liền chưa nói.”
Cuối cùng tất cả cũng tới đông đủ, Lâm Triều Vũ mới lên tiếng cùng mọi người hàn huyên: “Ha ha, tôi cũng không ngờ, Cố Khấu Khấu thời đại học rất thảm lắc mình một cái lại biến thành đại đạo diễn? Hiện tại tôi cũng chỉ có thể diễn vai nữ thứ cho cô.”
Chu Kha chớp mắt, tiếp lời cô ta: “Như thế nào? Cố đạo diễn thời đại học làm sao vậy?”
Cố Khấu Khấu rũ mi mắt, chậm rãi chọc miếng khoai sọ trong chén.
Lâm Triều Vũ cười một tiếng: “Còn có thể như thế nào, điều kiện nhà Cố đạo diễn không tốt, lúc ấy trong trường có phú nhị đại muốn theo đuổi Cố đạo diễn, kết quả Cố đạo diễn còn cự tuyệt, lúc sau rất nhiều người đều nói Cố đạo diễn tâm khí cao ngất a.”
Lâm Triều Vũ: “Có phải hay không, Cố đạo diễn?”
Cố Khấu Khấu buông chiếc đũa, mặt không biến sắc: “Ân.”
Mọi người như thể phát hiện được tin đồn bát quái, đều đang hỏi về chuyện của Cố Khấu Khấu.
Thật không khéo, Tiêu Bắc lại tới ngay lúc này, phá tan lòng hiếu kỳ của mọi người.
Lưu Quyết Minh trước đó có mời Tiêu Bắc tới ăn cơm, chỉ là khi đó hắn không đáp ứng cũng không cự tuyệt, không ngờ hiện tại hắn lại tới.
Hắn vừa đến, không khí liền lập tức an tĩnh lại, chỉ còn tiếng chào hỏi của Lưu Quyết Minh.
Tiêu Bắc tùy ý ngồi bên cạnh Cố Khấu Khấu, không định ăn ở đây, mà hỏi cô: “Cố đạo diễn, tối nay cô có thể nể mặt, cùng tôi dùng bữa không?”
Tiêu Bắc rất đẹp trai, da cũng rất trắng, có thể cùng hắn trải qua một đêm xuân là mục tiêu của rất nhiều người trong giới giải trí.
Nhưng Cố Khấu Khấu lại khác, trong mắt cô, cái tên Lục Lân xấu xí so với Tiêu Bắc trông còn thuận mắt hơn.
Có điều hắn là nhà tài trợ chính, cự tuyệt thì lại không tốt lắm ……
Lúc này, Lâm Triều Vũ bỗng nhiên lên tiếng, lại giúp Cố Khấu Khấu một phen: “Tiêu tổng phải không? Thật ngại quá, Cố Khấu Khấu đêm nay đã có hẹn với tôi! Tôi và Cố Khấu Khấu muốn đi party, đã nói trước với người nhà rồi.”
Lâm Triều Vũ chớp chớp mắt với Cố Khấu Khấu: “Có phải không Khấu Khấu?”
Bằng nhiều năm quen biết Lâm Triều Vũ, cô hiểu rõ, Lâm Triều Vũ khẳng định đang muốn nói với mình “Nếu ngươi dám cùng Tiêu Bắc đi ăn cơm, ta liền đem chuyện thời đại học của ngươi nói ra hết”.
Cố Khấu Khấu cũng không sợ cô ta nói ra chuyện gì, cũng không sợ Lâm Triều Vũ uy hiếp.
Chỉ là hiện tại vừa đúng lúc cô cũng không muốn đi với Tiêu Bắc, Lâm Triều Vũ đưa tới cửa một cái cớ, không có lý do gì mà không dùng.
Cố Khấu Khấu tiếp lời Lâm Triều Vũ: “Vâng, thật xin lỗi, Tiêu tổng.”
Ánh mắt Tiêu Bắc dừng hai giây trên mặt Lâm Triều Vũ, mới chậm rãi mỉm cười: “Được thôi, tôi biết rồi.” Hắn đứng dậy, chỉnh lại nút áo vest, “Mọi người từ từ ăn, tôi còn có chút việc, đi trước.”
Cố Khấu Khấu: “Tiêu tổng đi thong thả.”
Lâm Triều Vũ âm thầm liếc Cố Khấu Khấu một cái.
Dựa vào cái gì phú nhị đại nào cũng thích Cố Khấu Khấu? Gương mặt cô ta khó coi như thế???
Nghĩ đến bữa tiệc tối, Lâm Triều Vũ vẫn hơi mỉm cười, những người tới dự đêm nay cũng không phải là tầm thường.
Lâm gia tuy rằng cũng giàu có, nhưng so sánh với người khác, vẫn là kém rất nhiều. Nếu đêm nay mang Cố Khấu Khấu đi cùng, làm cục đá kê chân giúp tôn lên thân phận quý tộc của mình…… Cũng không tồi.
//
Buổi tối, vừa xử lý xong công việc của đoàn phim, Cố Khấu Khấu đeo túi xách ra về, Lâm Triều Vũ lại cản cô lại.
Lâm Triều Vũ kéo tay cô: “Hôm nay đã nói cùng dự tiệc tối với tôi, cô cũng không thể nuốt lời.”
Cố Khấu Khấu: “Tôi thực sự phải đi a? Thôi bỏ đi, cô tự đi không được sao?”
Lâm Triều Vũ làm sao chịu đáp ứng, lôi kéo Cố Khấu Khấu lên chiếc Ferrari cô ta mới mua.
Trên xe, Lâm Triều Vũ lại đắc ý dào dạt khoe khoang với Cố Khấu Khấu mình mua xe này hết bao nhiêu tiền.
Cố Khấu Khấu gật gật đầu, cười khẩy.
Xe này có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Đây là mẫu xe mà Lục Lân đã vất đi ba năm trước, quẳng trong một góc gara lại không thấy liếc mắt thêm một cái, hiện tại Lâm Triều Vũ coi như bảo bối đem khoe.
Có chút buồn cười.
Gió thổi vào mặt làm Cố Khấu Khấu thanh tỉnh hơn nhiều, từ thời đại học Lâm Triều Vũ và cô đã rất không vừa mắt nhau, hiện tại lại lôi kéo cô dự tiệc, hơn phân nửa là không có gì tốt.
Bất quá Lâm Triều Vũ cũng không có bản lĩnh gì, đơn giản vẫn chính là kiểu như thời đại học, đem cô làm đá kê chân phụ trợ một chút mà thôi.
Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, con đường này…… Hình như có điểm quen thuộc?
Trong lòng Cố Khấu Khấu dấy lên một dự cảm không tốt, quả nhiên, xe dừng bên ngoài biệt thự của Lục Lân.
Lúc này, trong biệt thự đã náo nhiệt hẳn lên, trai gái vui vẻ nói cười, đặc biệt rôm rả.
Cố Khấu Khấu: “……”
Lâm Triều Vũ mỉm cười lôi kéo Cố Khấu Khấu xuống xe: “Đêm nay là bữa tiệc Lục đại thiếu gia mừng một tháng độc thân, đặc biệt mời rất nhiều người tới dự.” Cuối cùng, cô còn bổ sung, “Lục thiếu gia không ngờ cũng có bạn gái, thật không thể tưởng tượng nổi, không biết ai lợi hại như vậy, còn có thể thu phục được Lục Lân.”
Cố Khấu Khấu: “Ha hả.”
Hai người cùng đi vào, chàng trai đứng gần cửa nhìn thấy Lâm Triều Vũ, phất tay chào hỏi: “Triều vũ! Em đến rồi! Mau tới đây, anh vừa nãy còn nói với bọn họ cô em xinh đẹp này đâu rồi!”
Lâm Triều Vũ quay đầu nhìn Cố Khấu Khấu, khoe khoang: “Đây là thiếu gia tập đoàn bất động sản Tần gia, Tần Thiếu Dương. Lát nữa nói chuyện cẩn thận một chút.”
Cố Khấu Khấu mãi nghĩ làm sao để rời đi trước.
Vợ cũ tham gia tiệc độc thân của chồng trước, còn ra thể thống gì??? Thừa dịp hiện tại không mấy người biết thân phận của mình, vẫn là nhanh chóng chuồn đi.
Mới lui lại hai bước, đột nhiên bên tai sang sảng một tiếng: “Cố tiểu thư?!”
Cố Khấu Khấu: “……”
Cô ổn định bước chân, quay đầu nhìn lại, là Hứa Hành Bạch.
Hắn cầm một ly champagne trong tay, mang mắt kính gọng vàng, áo sơ mi trắng để mở mấy cúc áo trên cùng, toàn thân toát ra một cảm giác văn nhã bại hoại.
Cố Khấu Khấu xấu hổ cười hai tiếng.
Có khi nào Hứa Hành Bạch sẽ nghĩ là mình tới phá hoại không?
Hứa Hành Bạch đã đi tới, Tần Thiếu Dương cũng theo tới, khoác vai Hứa Hành Bạch, “Gì thế?
Hứa thiếu gia quen sao?”
Hứa Hành Bạch nhìn thoáng qua biệt thự, xong đời, nếu cái tổ tông kia biết vợ cũ tới tham gia tiệc độc thân của hắn, hắn có nổi trận lôi đình không?
Hắn trả lời Tần Thiếu Dương: “Là Cố Khấu Khấu, Cố đạo diễn, làm sao không biết được.”
Sau lời nhắc nhở như vậy, Tần Thiếu Dương cũng sực nhớ, tươi cười dần trở nên hưng phấn: “Là cái người cùng lão Lục có thù oán? Cố đạo diễn lần này tới, chẳng phải là sói vào miệng hổ sao?”
Cố Khấu Khấu: “Nói đùa, làm gì có sói ở đây.”
Như Lục Lân, nhiều nhất là chỉ ngốc cẩu. Tựa như…… cái loại Husky đi.
Lâm Triều Vũ cũng đi tới: “Hay là Cố Khấu Khấu chính là nhìn trúng Lục thiếu gia? Không phải ngôn tình tiểu thuyết mấy năm nay đều viết, cùng nam chính đối chọi gay gắt, cuối cùng có thể đạt được chút chú ý sao?”
Cố Khấu Khấu cau mày.
Hứa Hành Bạch cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Lâm Triều Vũ, nhướn mày suy nghĩ nữ nhân này là ai.
Lâm Triều Vũ đứng cạnh Cố Khấu Khấu, kiêu căng ngạo mạn, dường như nhận thấy ánh mắt người khác đang nhìn mình, càng thêm kiêu ngạo: “Thật ra tôi cũng không muốn mang cô ta tới, nhưng nghĩ đến cô ta chưa trải sự đời, liền mang theo. Cố đạo diễn là bạn cùng lớp đại học của tôi, lúc ấy, mọi người đều nói tầm mắt cô ta cao ngất ngưởng, nhìn thiếu gia nhị phú đại nhà người ta còn không vừa mắt. Cũng không biết trong bữa tiệc này, có ai xui xẻo bị nàng nhìn trúng không.”
Ánh mắt Cố Khấu Khấu lạnh lùng.
Lâm Triều Vũ không phát hiện, còn ríu rít nói: “Có thể mọi người không biết, thời đại học, khoa bọn tôi có một đàn anh, tên Diệp Hành, tài hoa xuất chúng, lớn lên rất tuấn tú, kết quả Cố Khấu
Khấu liền suốt ngày lẽo đẽo sau lưng người ta ha ha.”
Lâm Triều Vũ: “Diệp sư huynh lớn lên thực đẹp trai, gia đình lại giàu có, sao có thể nhìn trúng loại nghèo mạt rệp như Cố Khấu Khấu, tất nhiên không thèm để ý đến cô ta……”
Tần Thiếu Dương rất có hứng thú đánh giá Cố Khấu Khấu.
Những ánh mắt nóng rát kia đập vào người phát đau, xung quanh cũng có không ít người đang xem trò vui, hoặc cười nhạo Cố Khấu Khấu.
Cô biết, nếu hiện tại phản bác, khẳng định sẽ bị người khác nói là thẹn quá thành giận gì đó.
Cô mím môi, đáy mắt tối đen, nắm chặt túi xách tay, nói: “Mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi toilet.”
Lâm Triều Vũ “Ai” một tiếng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Cố Khấu Khấu đi về hướng biệt thự, trào phúng: “Cô nên cẩn thận một chút, biệt thự cũng không phải chỉ có hai phòng một sảnh như nhà cô, đừng để đi lạc a!”
Cố Khấu Khấu đã đi vào, cũng không trả lời.
Lâm Triều Vũ trên mặt vẫn chưa hết đắc ý, một cái ly đã rơi xuống, mảnh thủy tinh vỡ đập vào chân Lâm Triều Vũ, rượu vang đỏ trong ly bắn ra tung tóe, mùi rượu lan tràn.
Hứa Hành Bạch vội vàng buông ly champagne trong tay, nhìn ra sau.
Lục Lân đen mặt đi tới, đi thẳng đến trước mặt Lâm Triều Vũ, liền rống lên: “Ở chỗ này, cô ấy còn quen thuộc hơn cô nhiều, cô có đi lạc cô ấy cũng sẽ không!”
Lâm Triều Vũ bị Lục Lân quát tháo, ngây ngẩn cả người.
Thật… thật hung dữ!
Lục Lân khoát tay áo: “Cô có bị bệnh không? A? Làm trò cười nhạo người khác trước mặt mọi người rất vui? Cô thú vị như vậy, đi làm hề đi a! Người ta xem không chừng còn có thể cho cô một ít tiền!”
Lục Lân chau mày, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn ngập biểu tình tức giận, hung dữ, giống như muốn nhào tới cắn xé Lâm Triều Vũ.
Hứa Hành Bạch từ phía sau giữ chặt Lục Lân: “Thôi được rồi, lão Lục.”
Lục Lân nhìn quanh bốn phía: “Nữ nhân này là ai mời tới? Cút nhanh ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa!”
Đôi mắt Lâm Triều Vũ đỏ lên.
Nhiều năm qua, chưa từng có ai nói cô như vậy! Nước mắt lã chã rơi xuống, ngón tay thon dài che miệng: “Anh… Anh có phải là đàn ông không? Có người mắng phụ nữ như vậy sao? Ô oa!”
Lâm Triều Vũ mắng không ra lời, lập tức khóc lên.
Cô khóc như hoa lê đái vũ (Hoa lê dưới mưa), khiến người ta thương cảm, Tần Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ vai cô, thấp giọng an ủi.
Lục thiếu gia bên kia còn cảm thấy không đã ghiền, muốn tự tay đem người ném văng ra ngoài, Lâm Triều Vũ lớn tiếng khóc to hơn.
Lục Lân bị Hứa Hành Bạch lôi kéo, vẫn còn gằn lên: “Nữ nhân xấu xa! Trong mắt Lục Lân tôi liền không có nữ nhân như cô! Khi cô chê cười Cố Khấu Khấu sao không nghĩ tới hiện tại? Tôi mắng cô còn nhẹ! Tôi còn muốn đánh cô đây!”
Tần Thiếu Dương biết, Lục Lân nói được làm được, chưa bao giờ quan tâm cái gì nam nhân nữ nhân, ai chọc tới hắn đều có kết cục giống nhau.
Để tránh làm Lâm Triều Vũ bị thương, Tần Thiếu Dương đành mang cô rời đi trước.
Cho đến khi không thấy người nữa, Lục Lân vẫn còn tức giận mà đá ghế dựa: “Chuyện gì không biết? Ta lão tử…… Không, Cố Khấu Khấu cũng không phải kiểu người để người ta cười nhạo?”
Hứa Hành Bạch đẩy mắt kính vàng trên mũi, cười cười, sớm đã nhìn thấu hết thảy.
Hắn thoải mái nửa ngồi nửa nằm, nhắc nhở Lục Lân: “Ngươi không đi xem? Vị kia nhà ngươi, nói không chừng đang trốn trong toilet khóc.”
Thịnh nộ trên mặt Lục Lân lập tức tan biến, hắn quay đầu đi, hừ một tiếng: “Ai thèm quan tâm cô ta! Muốn khóc thì khóc đi!”
Hắn yên lặng nhấp rượu, vừa mới đơn phương cãi vã, miệng có chút khô khốc.
Sau khi uống xong, hắn ra vẻ không có việc mà liền đứng dậy, ho khan một tiếng: “Khụ, không muốn chơi với các ngươi, các ngươi tự chơi với nhau đi.”
Nhận xét
Đăng nhận xét